Cô tên là Sở Dao, sinh ra trong một gia đình vô cùng giàu có, cha và mẹ yêu thương lẫn nhau, lại vô cùng yêu thương cô, ông nội và bà nội cũng thương cô, cô như là một tiểu công chúa, mỗi ngày đều sống trong hạnh phúc.
Vui vẻ lớn lên.
Cô cho là, trên đời này cô là người con gái vui sướng nhất, nhưng mà, cô sai lầm rồi.
Năm ấy, ngày đó, là ngày cả đời tôi khó quên, cô từ Thiên đường rơi xuống Địa ngục.
Ngày đó là sinh nhật của cô, vốn là có hẹn cùng các bạn học ra ngoài chơi đùa, nhưng mà nghĩ lại, từ sau khi lớn lên, chưa bao giờ ăn sinh nhật cùng cha mẹ, trong lòng cảm thấy có chút hổ thẹn với mẹ.
Vì vậy,cô không nói lời nào liền mua bánh kem, chạy về nhà, dự định cho cha và mẹ một kinh hỉ, ai biết, mới vừa bước vào biệt thự, liền nghe được từ lầu hai truyền đến từng trận cãi vả kịch liệt cùng tiếng khóc thất thanh của mẹ, trong lòng cô chấn động, cái bánh kem trong tay rơi xuống đất, đạp đạp đạp chạy đến phòng ngủ của cha mẹ, mới vừa muốn mở cửa phòng, cửa phòng liền bị người bên trong mở ra, cả người cha tức giận từ trong phòng đi ra, ông tựa hồ không nghĩ tới cô sẽ đứng ngoài cửa phòng, sững sờ một cái, sau đó sải bước rời đi.
Trong phòng, tiếng khóc của mẹ càng tăng.Cô lập tức chạy vào phòng ngủ, chỉ thấy mẹ chật vật ngồi trên sàn nhà, tóc dài xốc xếch không chịu nổi, trên mặt còn dấu năm ngón tay rất rõ ràng.
Một khắc kia,cô càng thêm kinh hãi, cha, cư nhiên đánh mẹ?
Cô chạy đến trước người mẹ, hai tay kéo cánh tay của mẹ, đau lòng nhìn mẹ, “Mẹ, chuyện gì xãy ra? Hai người tại sao đánh nhau? Tại sao? Tại sao?”.
Mẹ nhìn thấy cô, một tay kéo cô ôm vào trong ngực khóc càng thêm lớn, “Dao Dao!”.
“Mẹ…” Hai tay cô ôm mẹ không tiếng động an ủi mẹ.
Hồi lâu, mẹ mới dừng khóc lại, cô kéo mẹ từ trên đất đứng lên đỡ tới trên giường, lại rót cho mẹ một ly nước lạnh, “Mẹ, đến tột cùng xãy ra chuyện gì? Tại sao mẹ cùng cha…”
Mẹ dùng sức hít mũi một cái, miễn cưỡng hướng cô nở một nụ cười, một tay bà nhẹ nhàng vuốt tóc dài mềm mại của tôi, “Dao Dao, con trưởng thành có một số việc, cũng nên biết…”
Cô từ trong miệng mẹ biết được, cha ở bên ngoài có người phụ nữ khác, người phụ nữ kia còn sinh cho cha một người con gái!
Cô nhịn không được cười lên một tiếng, “Mẹ, người quá đa tâm, cha yêu mẹ như vậy, con yêu cha như vậy, cha sẽ không ở bên ngoài tìm người phụ nữ khác, nhất định không”.Cô tin tưởng thái độ làm người của cha, cha tuyệt đối sẽ không đối xử như vậy với cô và mẹ.
Mẹ cười khổ một tiếng, “Đứa ngốc, cha con thích nhất người phụ nữ tên Đồng Kỳ không phải mẹ. Ông ta thích nhất đứa con gái tên Đồng Vũ Vi”.
Nụ cười trên mặt cô nhất thời cứng đờ,cô muốn phản bác lại mẹ, nhưng mà, mẹ cư nhiên biết tên họ của đối phương.
Cô đè nén khổ sở trong lòng, an ủi mẹ, “Mẹ, bất kể cha ở bên ngoài thế nào, mẹ vẫn danh chính ngôn thuận là Sở phu nhân, con còn là thiên kim tiểu thư Sở gia”.
Mẹ nghe lời của cô, vui mừng cười một tiếng, ý vị thâm trường nói, “Con gái bảo bối của mẹ trưởng thành thật rồi”.
Cô vẫn bồi ở bên người mẹ, cho đến khi mẹ ngủ, cô trở lại phòng ngủ của mình, lúc cô đi ngủ đã mười một giờ rưỡi khuya, nhưng mà, cha còn chưa có trở lại.
Lòng của cô một lẫn nữa trầm xuống, vốn chuyện của cha làm cô chỉ tin tưởng năm phần, hiện tại cô tin bảy phần.