Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 267: Chương 267: Ngoại truyện Sở Dao 2




Đêm, dần dần khuya,cô trong lúc vô tình dần dần ngủ thiếp đi.

Giữa mơ mơ màng màng,cô nghe được tiếng mẹ khóc, liền từ trên giường bò dậy, chân trần chạy đến cửa phòng ngủ của mẹ, xuyên qua khe cửa tôi thấy được mẹ cúi đầu thương tâm khóc thút thít. Tiếng khóc của mẹ rất khẽ.

Lòng của cô không khỏi đau đớn một hồi, lúc này mẹ sợ bị cô thấy được dáng vẻ thương tâm của mẹ, mới có thể thầm khóc thút thít như vậy.

Nếu mẹ không muốn cô nhìn thấy vẻ thương tâm của mình, như vậy cô sẽ làm bộ không biết đi.

Cô lặng lẽ đóng cửa phòng, trở lại phòng ngủ của mình. Đặt mình nằm trên giường, cặp mắt nhìn thẳng về một chỗ ngẩn người.

Sáng sớm, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào hai mắt cô, đâm vào mắt làm cô không thể mở hai mắt ra.

Cô mới phát hiện, thì ra tối hôm qua bất tri bất giác cô lại ngủ thiếp đi.

Trong lòng cô lo lắng cho mẹ, lập tức từ trên giường bò dậy, cũng không kịp mang dép, liền chạy tới phòng ngủ của mẹ, nhưng không có thấy bóng dáng mẹ.

Một dự cảm xấu chậm rãi xông lên đầu tôi, mẹ yêu ba nhiều ra sao cô rất rõ ràng,cô sợ mẹ vì ba một đêm không về làm ra chuyện điên rồ.

Cô nghĩ cùng không muốn liền hướng cửa cầu thang chạy tới, vội vả đi xuống lầu, thời điểm chạy tới một nửa, cư nhiên trong phòng bếp truyền tới tiếng cười vui vẻ của mẹ.

Cô nhất thời ngây ngẩn cả người, tại sao có thể như vậy?

Tối hôm qua mẹ còn thương tâm như vậy hôm nay lại cư nhiên vui vẻ như vậy?

Cô rón rén đi tới nhà bếp, chỉ thấy ba ngồi trước bàn ăn thưởng thức bữa ăn sáng, mẹ đang chiên trứng. Trên mặt mẹ mỉm cười vui vẻ, tựa như ngày hôm qua chuyện gì cũng không có phát sinh.

Nhưng là, cô lại thấy trên mặt mẹ nét chua xót, thấy được bất đắc dĩ.

Lòng của cô, lại một lần nữa đau nhói, mẹ là đang miễn cưỡng cười đây!

Mẹ như vậy, làm cô càng thêm đau lòng, trong lòng rất khổ sở, rất đau lòng, lại làm bộ như rất vui vẻ…

Ba rất nhanh ăn xong bữa sáng, liền đi tới công ty.

Cô chạy vào phòng bếp, từ phía sau ôm lấy mẹ, “Mẹ, trong lòng mẹ khổ sở như vậy, tại sao vẻ mặt lại cười vui vẻ? Mẹ sống không mệt mỏi sao?”

Mẹ hướng cô hé miệng cười một tiếng, sờ mái tóc dài của cô, đôi mắt đẹp lộ vẻ chua xót nhàn nhạt, “Đứa nhỏ ngốc, ba con ngày hôm qua tức giận rời đi, nhưng mà ông lại trở lại, ông trở lại mẹ liền rất cao hứng. Ông trở lại, mẹ liền thỏa mãn”.

Ý mẹ là, coi như ba ở bên ngoài có người phụ nữ khác cũng không sao, chỉ cần ông về nhà là tốt rồi.

Lòng của cô, một khắc đó càng thêm đau đớn, vì thương mẹ mà đau.

Cô ngước đầu nhìn vẻ mặt nhàn nhạt buồn của mẹ, mở miệng hỏi, “Mẹ, mẹ cứ như vậy yêu ba sao? Cho dù ba ở bên ngoài có người phụ nữ khác, cho dù ông cùng người phụ nữ kia có con, mẹ như cũ giữ ông không buông tay, trong lòng mẹ không khó chịu sao? Không ủy khuất sao?”

Mẹ lại cười nhạt, “Đứa nhỏ ngốc, con bây giờ còn không biết yêu, chờ thời điểm con chân chính yêu một người, con sẽ cảm thấy hết thảy đều không là gì, chỉ cần người đàn ông kia chịu ở lại bên cạnh con, con liền hài lòng”

Khi đó, cô không hiểu ý tứ trong lời nói của mẹ, nhưng mà nhiều năm sau,cô hiểu.

Ăn xong bữa sáng, tài xế đưa cô đi học.

Dọc theo đường đi, dáng vẻ mẹ trốn một mình thương tâm khóc thút thít, không ngừng lẩn quẩn trong đầu cô, lòng của cô căn bản không cách nào lắng xuống.

Vì vậy, sau khi tái xế trời đi, lần đầu tiên cô trốn học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.