Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 268: Chương 268: Ngoại truyện Sở Dao 3




Cô đến tiệm văn phòng phẩm, dùng tất cả tiền tiêu vặt của cô mua một túi xách đẹp mắt, rồi sau đó đến đồn cảnh sát báo án, nói mình nhặt được một túi xách đẹp mắt, bên trong viết tên tuổi Đồng Vũ Vi.

Cảnh sát rất nhiệt tình liên lạc với người nhà của Đồng Vũ Vi, nói là có đồ bị mất, muốn cô ấy tới nhận.

Trước khi Đồng Vũ Vi đến, cô lặng lẽ núp vào.

Cô gặp được một người xấp xỉ tuổi tôi, cô gái nhỏ mặt mộc chạy vào đồn cảnh sát, túi xách đẹp mắt nhặt được cô ấy rất thích, chỉ là, lại nói không phải là của mình, từ chối cầm túi xách.

Cô âm thầm cười lạnh, Đồng Vũ Vi, cô ngu vãi cho không cũng không lấy!

Sau khi Đồng Vũ Vi rời đi, cô vẫn đi theo cô ta, cô muốn nhìn mẹ cô ta một chút đến tột cùng trông như thế nào, làm cha cô không để ý cảm thụ của mẹ, mà sai đường

Cuối cùng cô cũng nhìn thấy người đàn bà gọi là Đồng Kỳ đó, vóc người trung bình, mặt mũi hiền lành, trong lòng cô lại nghĩ, người đàn bà này cũng chỉ là hồ ly tinh khoác da người thôi, nếu không thì cũng sẽ không đi giựt chồng người khác.

Thời điểm nhìn thấy Đồng Kỳ, cô nghĩ đến dáng vẻ mẹ đau lòng khóc thầm tối ngày hôm qua, cô hận không thể tiến lên, níu lấy tóc của bà ta, hung hăng đánh đầu bà ta vào tường, đánh cho bà ta đến chết mới thôi!

Nhưng mà, cô không làm như vậy, bởi vì cô biết rất rõ, lúc này cô, không phải là đối thủ của hai mẹ con bọn họ.

Cô vẫn đứng ở góc tối nhìn hai mẹ con bà ta, chỉ thấy mặt Đồng Kỳ vui vẻ nhìn Đồng Vũ Vi, mà ở trên mặt Đồng Vũ Vi nở nụ cười rực rỡ, hai mẹ con thoạt nhìn vui vẻ cùng hạnh phúc như vậy.

Nụ cười của họ đâm thật sâu làm hai mắt của cô bị thương, trong nội tâm của cô càng thêm nổi giận, tại sao? Tại sao ngày hôm qua tôi và mẹ đau lòng cùng khổ sở như vậy, mà họ lại vui vẻ cùng hạnh phúc như vậy?

Nụ cười trên mặt họ càng rực rỡ, hận ý trong lòng cô lại càng nồng đậm, phải biết, vui vẻ của họ nhưng là xây dựng ở trên khổ sở của cô và mẹ!

Muốn cô đau khổ phải không?

Cô cũng muốn các người phải đau khổ như vậy!

Bây giờ cô chưa trả thù các người, nhưng nhất định sẽ trả thù các người, chờ đi!

Vì vậy, bắt đầu từ ngày đó, cô liền âm thầm theo dõi cùng giám thị Đồng Vũ Vi, nhưng mà, cô vẫn không tìm được cơ hội trả thù Đồng Vũ Vi.

Sau chuyện lần đó, mẹ và cha vẫn như ngày trước, ân ân ái ái, giống như là chưa có chuyện gì xảy ra qua.

Nhưng,cô biết rõ, mẹ cũng chỉ gượng cười thôi, bởi vì bên trong nụ cười mẹ thủy chung xen lẫn cay đắng nhàn nhạt.

Mỗi một lần nhìn thấy nụ cười của mẹ trái tim của cô đều rất đau, đồng thời ở trong lòng càng thêm hận Đồng Kỳ và Đồng Vũ Vi.Cô âm thầm ở trong lòng thề, nhất định phải trả thù Đồng Kỳ, nhất định phải để bà ta thưởng thức tư vị bị người mình thương yêu nhất phản bội một lần!

Năm năm sau, rốt cuộc cơ hội cô chờ cũng đến.

Cô nhớ rất rõ ràng, đó là một ngày xuân rực rỡ, Đồng Vũ Vi như một cô gái e lệ, đứng ở trước bến xe buýt, chờ xe.

Nhưng mà, một chiếc xe buýt rồi lại một chiếc chạy qua, nhưng Đồng Vũ Vi vẫn chưa lên xe.

Cô không khỏi có chút tò mò, thường ngày Đồng Vũ Vi đã sớm chạy về nhà bồi mẹ, hôm nay sao lại. . . .

Bỗng dưng, một người cao lớn đẹp trai, một thanh niên tràn đầy ánh mặt trời bước vào bên trong phạm vi tầm mắt của cô, lúc nhìn thấy người con trai đó,cô liền yêu hắn hết thuốc chữa!

Nhưng mà, hắn lại là bạn trai Đồng Vũ Vi!

Một khắc kia tâm tình trong lòng cô cực kỳ phức tạp.

Hâm mộ ghen ghét, cộng thêm tức giận, tại sao? Tại sao Đồng Vũ Vi không có gì cả, lại phải có một người bạn trai xuất sắc như vậy?

Cô âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải đem người con trai ấy thành người đàn ông của cô! Nhất định!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.