Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 269: Chương 269: Ngoại truyện Sở Dao 4




Vì vậy, cô bắt đầu hỏi thăm tất cả các cậu con trai,

Cô biết được người con trai đó tên là Lục Hàng, là một sinh viên đại học, học chung trường với Đồng Vũ Vi.

Thời điểm không có Đồng Vũ Vi, cô bắt đầu thường xuyên xuất hiện bên cạnh người con trai ấy, lúc nào cũng giả vờ như vô tình đụng vào người ấy, nhà sách, cửa hàng tạp hóa, lớp dự thính. Tóm lại chỉ cần bên cạnh anh ấy không có Đồng Vũ Vi, cô sẽ xuất hiện.

Cô cho là, bằng vẻ đẹp của cô, gia thế của cô, tài hoa của cô, Lục Hàng sớm muộn sẽ chú ý đến cô, nhưng cô đã lầm, trong mắt của Lục Hàng căn bản không có cô, trong mắt của hắn ngoài Đồng Vũ Vi ra chính là học hành.

Điều này làm cô cảm thấy rất mất tinh thần, cũng rất đau lòng và khổ sở.

Thời điểm mỗi lần nhìn thấy Đồng Vũ Vi và Lục Hàng vui vẻ đi chung với nhau, khỏi phải nói trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu. Chỉ là, Lục Hàng coi thường, càng làm cô thêm yêu anh ấy, càng có thêm tự tin kiên định phải cướp anh ấy đến tay mình.

Bởi vì, Lục Hàng là một người đàn ông rất chung tình.

Hiện tại anh ấy chung tình với Đồng Vũ Vi, tương lai cô muốn anh ấy chung tình với cô!

Chỉ là, nghĩ thì dễ làm thì khó, bởi vì Lục Hàng căn bản không biết gì sự tồn tại của cô.

Đoạn thời gian đó trong lòng cô rõ là. . . cực kỳ chán nản, mỗi ngày đều sống trong đau khổ, rốt cuộc, cơ hội cũng tới!

Lục Hàng lại muốn đi Mỹ!

Ha ha ha!

Lấy điều kiện gia đình Đồng Vũ Vi, chính là đập nồi bán sắt[ (bán hết của cải, cái này trong lúc Sâu search GG thì thấy có ở chương 15 truyện TGĐ, TKB trên web khác *lol*), cô ta cũng không thể đi Mỹ được!

Sau khi có được tin này, cô hưng phấn suốt cả đêm không ngủ, ngày thứ hai liền năn nỉ ba làm hộ chiếu Mỹ cho cô.

Cầm hộ chiếu, trong lòng cô càng thêm vui vẻ không thôi, cực kỳ hưng phấn, giống như thấy Lục Hàng xuyên qua hộ chiếu vẫy tay nhìn cô mỉm cười!

Rất nhanh, đến ngày Lục Hàng đi Mỹ, cô đặc biệt chọn ngày đó đi Mỹ cùng Lục Hàng.

Máy bay hạ cánh, cô chủ động đến gần anh ấy.

Lúc mới bắt đầu, anh ấy rất lạnh lùng với cô, nhưng mà, nghe nói một mình cô tới Mỹ, hơn nữa còn là vừa học vừa làm, thái độ anh ấy đối với cô thay đổi, nhiệt tình kéo giữ vali của cô, còn muốn đưa cô đến xe taxi, khi cô nói với anh, thời điểm nói tên trường đại học, anh xấu hổ cười một tiếng, "Chúng ta học chung trường."

Bắt đầu từ ngày đó, hai chúng cô dần dần quen thân.

Sau lại, cô dứt khoát chuyển vào chung nhà trọ với anh ấy, một căn hộ chỉ có hai chúng cô.

Cô cho là, dựa vào thân thể hấp dẫn lả lướt của cô, Lục Hàng sẽ rất nhanh bị cô mê hoặc, nhưng mà cô, đã lầm, Lục Hàng ngoài học tập, đi làm, chính là gọi điện thoại đường dài cho Đồng Vũ Vi, mặc dù chúng cô ở cùng một chỗ, cơ hội nói chuyện thật đã ít lại càng ít hơn.

Trong lòng cô không khỏi có chút khó chịu, rốt cuộc cô kém Đồng Vũ Vi chỗ nào?

Có một ngày, cô cuối cùng nhịn không được khóc thút thít, bởi vì quá mức đau lòng, cô phải mượn rượu tiêu sầu.

Một mình cô ở quầy rượu uống thật là nhiều rượu, mơ mơ màng màng từ trong quán rượu mặt đi ra, ai biết lại bị

Ba người đàn ông lạ chặn lại, cô tức giận không thôi, đi đường vòng, ai biết ba người đó lại chặn ở trước người của cô, muốn chơi cô.

Cô cười lạnh, liếc nhìn ba nam nhân, "Chơi cô? Các người đủ khả năng không?" Lạnh lùng nhìn ba người đàn ông đó một cái, cô lướt qua bọn họ tiếp tục đi thẳng, ai biết, một trong đám đàn ông lại níu cánh tay của cô lại, cánh môi hôn hướng tới cô, cô nhất thời tức giận không dứt, giơ tay hung hăng tát mạnh lên mặt đối phương.

Cái tát của cô, chọc giận đối phương, một người đàn ông khác đánh xuống ót cô, trước mắt cô tối sầm, hôn mê, một người đàn ông khác đánh xuống ót tôi, trước mắt tôi tối sầm, hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.