Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 52: Chương 52: Cơn ghen bùng nổ




Lông mày của Triều Thế Minh nhướng lên, anh ta hiểu rõ ở trong lòng, anh ta nói với hai người trước mặt: “Cô Đường xinh đẹp như thế, làm sao có thể không có bạn nhảy được?”

Nói xong, anh ta nhẹ nhàng nâng cánh tay lên về phía Đường Hoài An. Đường Hoài An hiểu ý cười một tiếng, nhẹ nhàng nắm tay của Triều Thế Minh, trên tay truyền đến một cảm giác ấm áp. Đúng vậy, rất hài lòng.

Đường Hoài An nhìn thấy sắc mặt của Mạc Tư Quân ngay lập tức thay đổi, nhìn Đường Hoài An khoác tay lên trên cánh tay của Triều Thế Minh, đôi mắt của anh hận không thể phun ra lửa.

Nhìn biểu cảm của Mạc Tư Quân, trong lòng của Đường Hoài An có một loại cảm giác khoái chí không nói nên lời.

Đồng hồ cổ điển ở trên tường trong đại sảnh chỉ hướng chín giờ, vũ hội chính thức bắt đầu.

Mọi người lần lượt di chuyển vào trung tâm sàn nhảy, ánh đèn sáng ngời trong đại sảnh cũng đã được điều chỉnh cho tối đi, giữa ánh đèn đang lấp lóe, gương mặt của Mạc Tư Quân bị ẩn trong bóng tối, Đường Hoài An không nhìn thấy rõ nét mặt của anh.

Nhưng mà căn bản không cần phải nghĩ, chắc chắn chẳng tốt là bao.

Ngược lại là Hứa Cát Anh ở bên cạnh Mạc Tư Quân cười đến nổi rất đắc ý, quay đầu lại dò hỏi: “Mạc tổng, hình như vũ hội bắt đầu rồi, không biết tôi có thể mời anh nhảy một bài được không?”

Đường Hoài An hơi kinh ngạc, cô với Hứa Cát Anh quen biết nhau không phải là một năm hai năm, trước kia cô ta qua lại với Đường Gia Hân, cô đã biết thật ra Hứa Cát Anh là một người rất kiêu ngạo, thậm chí còn kiêu ngạo hơn Đường Gia Hân rất nhiều, nhưng mà lúc này người phụ nữ ấy lại chủ động mời Mạc Tư Quân khiêu vũ hả?

Xem ra lần này Hứa Cát Anh nghỉ hết biện pháp đến gần Mạc Tư Quân, là cô ta làm thật.

Mạc Tư Quân đã thu hồi sự tức giận trong đôi mắt, anh khiêu khích nhìn Đường Hoài An và Triều Thế Minh, quay đầu lại nói với Hứa Cát Anh: “Đương nhiên là không thành vấn đề.”

Một giây sau, Đường Hoài An nhìn thấy bàn tay to lớn của anh đặt trên cái eo thon nhỏ của Hứa Cát Anh, bàn tay của anh dùng sức kéo về phía trước một chút, Hứa Cát Anh liền ngã vào trong ngực của anh.

Cô ta nở một nụ cười thẹn thùng, ánh mắt ẩn dưới bờ vai của Mạc Tư Quân lại nhìn về phía Đường Hoài An, Đường Hoài An có thể nhìn thấy sự âm hiểm vì đã đạt được ý đồ từ trên gương mặt của cô ta.

Hai người chậm rãi bước vào trong sàn nhảy, bắt đầu nhảy vũ điệu đầu tiên trên nền nhạc nhẹ nhàng, cả hai phối hợp rất ăn ý. Dưới sự dẫn dắt của Mạc Tư Quân, Hứa Cát Anh trông vô cùng uyển chuyển, cô ta di chuyển như là một con bướm.

Rõ ràng là trong sàn nhảy có rất nhiều người đang khiêu vũ, nhưng mà cặp đôi của Hứa Cát Anh và Mạc Tư Quân lại trông có vẻ vô cùng chói mắt.

Từ đầu đến cuối, trên gương mặt của Hứa Cát Anh đều mang theo nụ cười xinh đẹp, lúc xoay tròn, cô ta thỉnh thoảng nhìn Đường Hoài An một chút, mỗi một ánh mắt đều mang theo vẻ khoe khoang nồng đậm, ngược lại là Mạc Tư Quân, từ đầu đến cuối trên mặt của anh không có biểu cảm gì, khoảnh khắc này trong lòng của Đường Hoài An lại có một loại cảm giác bọn họ rất xứng đôi.

Đường Hoài An nhìn hai người bọn họ, trong lòng lại có cảm giác như bị nghẹn lại, giống như là một quyền của mình hung hăng đánh lên trên một nhúm bông.

Giọng nói của Triều Thế Minh đột nhiên lại vang lên ở bên tai cô: “Bây giờ trong lòng cô có cảm giác gì?”

Đường Hoài An giật mình quay đầu lại nhìn anh ta, không hiểu ý tứ trong lời nói của anh ta. Triều Thế Minh và cô nhìn nhau, anh ta cũng không định giải thích quá nhiều về lời nói lúc nãy của mình, anh ta đưa cánh tay ra trước người, tạo thành một tư thế mời: “Vị tiểu thư xinh đẹp này, có thể mời cô nhảy một bài được không?”

Trong lúc nhất thời, Đường Hoài An không biết phải làm ra phản ứng gì, cô chỉ muốn để Triều Thế Minh tạm thời làm bạn trai của mình một chút, cô cũng biết Triều Thế Minh chỉ thuận tay giúp đỡ mình mà thôi, căn bản cũng không nghĩ đến là anh ta thật sự mời mình khiêu vũ.

Đường Hoài An lớn như vậy rồi, trước đó cô chưa từng khiêu vũ với người đàn ông nào ngoại trừ Mạc Tư Quân, cũng chỉ có một lần đó trong buổi lễ đính hôn với Mạc Tư Quân hồi mấy năm trước, sau này nhớ tới mới biết được đêm đó cũng chỉ là do Mạc Tư Quân gặp dịp thì chơi mà thôi.

Anh khiêu vũ rất tốt, nhưng mà từ đó về sau hai người bọn họ chưa từng khiêu vũ với nhau lần nào nữa, Đường Hoài An không biết khả năng khiêu vũ của mình tay mơ đến cỡ nào. Hơn nữa, khiêu vũ là một loại chuyện rất thân mật, mối quan hệ của cô với Triều Thế Minh... trong lòng của Đường Hoài An có chút do dự.

Nhưng mà đúng lúc này, cô nhìn thấy Hứa Cát Anh làm một động tác xoay tròn ở trong ngực của Mạc Tư Quân, bàn tay to của Mạc Tư Quân nhẹ nhàng nâng đỡ vòng eo thon nhỏ của Hứa Cát Anh, trong lòng của Đường Hoài An dâng lên một loại cảm giác buồn bực và muốn trả thù.

Không tiếp tục suy nghĩ quá nhiều, Đường Hoài An đồng ý với lời mời của Triều Thế Minh, lúc đặt bàn tay của mình lên trên bàn tay to ấm áp của anh ta, Đường Hoài An hoảng sợ run lên một cái.

Nếu như đã muốn làm tổn thương lẫn nhau, vậy thì cứ tổn thương đến cùng đi, Đường Hoài An thầm nói ở trong lòng.

Cô ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt dịu dàng của Triều Thế Minh: “Đã lâu lắm rồi tôi không khiêu vũ, nếu như tôi có chỗ nào biểu hiện không tốt, mong Triều tổng thứ lỗi cho.”

Triều Thế Minh mỉm cười, nhích lại gần bên tai của Đường Hoài An: “Yên tâm đi, có tôi rồi.”

Từ ngữ và giọng điệu có vẻ mập mờ, Đường Hoài An cảm thấy có hơi khó chịu, nhưng mà không còn cách nào khác. Hiện tại Triều Thế Minh là cọng cỏ cứu mạng của cô, là cọng cỏ cứu mạng giúp đỡ cô có thể vãn hồi lại tôn nghiêm của mình.

Lúc Triều Thế Minh nhẹ nhàng đặt tay của mình ở trên lưng của Đường Hoài An, cho dù là đưa lưng về phía hai người đó, Đường Hoài An cũng có thể cảm nhận được một ánh mắt nóng rực cứ luôn di chuyển trên người cô một cách rõ ràng, nhưng mà cô lại không rảnh để quan tâm.

Ánh đèn trong đại sảnh vũ hội có thể thay đổi theo tiết tấu âm nhạc nhanh chậm, lúc nãy là một khúc nhạc có vẻ nhẹ nhàng, Đường Hoài An nhảy một bài đã hơi đổ mồ hôi, hiện tại lại đổi một khúc nhạc có vẻ dịu dàng, mà ánh đèn cũng trở nên tối hơn và mập mờ theo âm nhạc.

Cộng thêm trong quá trình chuyển động khó tránh khỏi việc thân thể tiếp xúc với nhau, Đường Hoài An từ từ cảm thấy có hơi xấu hổ, cô nói với Triều Thế Minh: “Triều tổng nhảy lâu như vậy rồi, chắc là anh cũng đã mệt?”

Triều Thế Minh là người thông minh như thế nào, làm sao không thể nhìn ra suy nghĩ chân chính của Đường Hoài An, chỉ là... anh ta cũng không định vạch trần cô, người phụ nữ này đúng là càng tiếp xúc càng thấy thú vị.

Trong góc tối, khóe miệng của anh ta lại nở một độ cong đùa dai: “Không mệt mỏi chút nào hết.”

"..."

Đường Hoài An không biết mình nên nói cái gì, dù sao thì ban đầu chuyện tối nay không có liên quan gì tới Triều Thế Minh, là do mình đã chủ động đưa ra yêu cầu người khác giúp mình, bây giờ tự mình khui chuyện lại không chịu nhảy, nói như thế nào cũng không thể mất thể diện.

Không có cách nào khác, Đường Hoài An đành phải kiên trì tiếp tục nhảy.

Đột nhiên Triều Thế Minh lại chớp chớp mắt với cô, ra hiệu cho cô nhìn về phía Mạc Tư Quân.

Cô quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt trái tim của cô đập hụt một nhịp. Vóc dáng của Mạc Tư Quân rất cao, Hứa Cát Anh nhẹ nhàng dựa ở trên vai của anh, nhìn thấy Đường Hoài An đột nhiên xoay đầu lại, cô ta lại nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng quay đầu lại, đồng thời thân thể của cô ta cũng không ngừng di chuyển theo bước chân.

Bởi vì do ánh đèn, cho nên cảnh tượng trước mắt hơi lờ mờ không nhìn thấy rõ, lại nhìn từ góc độ này của Đường Hoài An, rất có một loại cảm giác lệch vị trí, trông giống như là...Hứa Cát Anh đang hôn Mạc Tư Quân, mà người kia cũng không từ chối.

Trong lòng có một ngọn lửa đang bùng cháy, Đường Hoài An phẫn hận quay đầu lại không muốn tiếp tục nhìn nữa. Đương nhiên Triều Thế Minh có thể bắt được biểu cảm từ trên mặt của Đường Hoài An, anh ta đã đoán được nguyên nhân, cảm thấy đột nhiên muốn trêu chọc cô một chút, anh ta liền nói: “Hình như là chồng của cô bị người phụ nữ khác hôn rồi kìa, cô Đường có muốn ăn miếng trả miếng không đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.