Đường Hoài An vẫn còn đang thả hồn trong cảnh tượng mà mình vừa mới nhìn thấy hồi lúc nãy, căn bản cũng không nghe rõ lời nói của Triều Thế Minh chứ đừng nói chi là hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh ta, thế là cô hỏi lại với vẻ mặt mông lung: “Hả, anh vừa nói cái gì?”
Triều Thế Minh nhìn đôi mắt trong trẻo của Đường Hoài An, dường như là chưa bị những chuyện thế tục làm ô nhiễm, lại nhìn về phía đôi môi đỏ mọng, trong lòng của anh ta có hơi rung động. Không có ý định cho Đường Hoài An có thời gian phản ứng, đầu của anh ta liền kề gần lại Đường Hoài An.
Đường Hoài An chỉ cảm thấy tia sáng trước mắt của mình đột nhiên tối đi, gần trong gang tấc là gương mặt của Triều Thế Minh. Đường Hoài An hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cô muốn trốn tránh theo bản năng, nhưng mà hai cái đùi giống như bị rót chì, căn bản không thể di chuyển được.
Một giây sau, Đường Hoài An cảm thấy đôi môi của mình bị che lại.
Cô kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng mà người hôn cô lại không phải là Triều Thế Minh, mà là... Mạc Tư Quân.
Thật may khi không phải là Triều Thế Minh.
Sau khi Đường Hoài An kịp phản ứng lại thì trong đầu của cô lập tức nhảy ra suy nghĩ này, cô hung hăng khinh bỉ mình một tiếng ở trong lòng.
Hóa ra là lúc nãy hành động của Triều Thế Minh và Đường Hoài An đều đã bị Mạc Tư Quân nhìn thấy hết, trong nháy mắt Triều Thế Minh cúi đầu xuống, anh nhanh chóng vọt tới kéo Đường Hoài An vào trong ngực của mình, sau đó giống như là trừng phạt, anh hôn cô.
Anh hôn cô cuồng nhiệt như công thành đoạt đất, Đường Hoài An cảm thấy mình sắp không thở nổi, cô dùng hết sức lực mới có thể đẩy Mạc Tư Quân đang tức giận ra.
Đường Hoài An cảm thấy may mắn vì lúc này ánh đèn tối đi, cho nên chỉ có bốn người bọn họ biết chuyện vừa mới xảy ra lúc nãy, những người khác vẫn còn đang đắm chìm trong bầu không khí khiêu vũ vui vẻ. Đường Hoài An thở phào một hơi ở trong lòng, sau đó cô lại vô cùng tức giận nhìn Mạc Tư Quân.
Nhưng mà Mạc Tư Quân căn bản không nhìn cô, mà là hung hăng nhìn Triều Thế Minh ở bên cạnh, trông giống như là một ông vua đang bảo vệ chủ quyền của mình, trong ánh mắt đó mang theo ý cảnh cáo nồng đậm.
Chỉ là Triều Thế Minh cũng không phải là loại người sợ phiền phức, thật ra thì quyền lực của anh ta cũng không thua gì Mạc Tư Quân, cho nên trên mặt cũng không có biểu cảm e ngại, từ đầu đến cuối đều mang theo vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Mạc Tư Quân.
Suy cho cùng, hiểu rõ suy nghĩ đàn ông vẫn là đàn ông.
Đường Hoài An nhìn không hiểu giữa ánh mắt đang nhìn nhau của Mạc Tư Quân và Triều Thế Minh có ẩn chứa tin tức gì, cô cũng biết hiện tại mình rất muốn rời khỏi nơi này, nhưng mà cô lại bị hai tay của Mạc Tư Quân ôm chặt, hoàn toàn không thể động đậy.
Mạc Tư Quân cảm nhận được sự kháng nghị của Đường Hoài An, anh cúi đầu xuống lạnh lùng nhìn cô rồi nói: “Gây chuyện rồi lại muốn chạy?”
Đường Hoài An muốn phản bác, nhưng mà Mạc Tư Quân hiển nhiên không có ý định cho cô cơ hội.
Mạc Tư Quân nhìn Triều Thế Minh với một ánh mắt thâm ý, nhếch miệng nở một nụ cười tà ác, Đường Hoài An hiểu rõ nụ cười này của Mạc Tư Quân, cô đã dự cảm được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Cái ót của Đường Hoài An bị đôi tay to lớn giữ chặt, đôi môi của cô lại bị che lại, cô vô thức muốn lui về phía sau, nhưng mà sức lực của Mạc Tư Quân quá lớn, căn bản không làm được chuyện gì, Đường Hoài An cảm thấy mình sắp thở không nổi rồi.
Chuyện vừa mới xảy ra giữa bốn người bọn họ đã gây nên một trận ồn ào không nhỏ, từ góc độ bả vai của Mạc Tư Quân, Đường Hoài An nhìn thấy có rất nhiều người đang lần lượt nhìn sang phía bọn họ. Trong lúc nhất thời, gương mặt của cô xấu hổ đến đỏ bừng.
Đường Hoài An nghe thấy trong đám đông truyền đến tiếng hít thở và âm thanh bàn tán, cô cảm thấy chắc chắn là Mạc Tư Quân đã bị điên rồi, bởi vì cô đã nếm được một mùi máu tươi nhàn nhạt từ trong miệng, Mạc Tư Quân bởi vì tức giận mà muốn cắn nát môi cô.
Đôi chân của Đường Hoài An bắt đầu như nhũn ra, lúc cô cho rằng mình sắp trượt xuống, có một đôi tay vững chắc nâng cô dậy, rốt cuộc Mạc Tư Quân cũng đã buông cô ra. Đường Hoài An ngẩng đầu lên nhìn Mạc Tư Quân, trên mặt là vẻ kích động đỏ bừng, trong đôi mắt lại chứa nước mắt giận dữ, xấu hổ và bất lực.
Đột nhiên trong lòng lại dâng lên một loại cảm xúc xúc động to lớn, Đường Hoài An nâng tay lên giơ về phía mặt của Mạc Tư Quân, nhưng mà lại bị ngăn lại, Mạc Tư Quân nắm chặt lấy cánh tay của Đường Hoài An, giống như là muốn bóp gãy cả xương cốt của cô.
Sau đó, cô nghe thấy anh nói: “Đường Hoài An, cô nghe rõ cho tôi, đồ vật của tôi, cho dù tôi có ném đi không cần thì cũng sẽ không để cho người khác nhúng chàm.”
Sự xấu hổ và giận dữ ở trong lòng của Đường Hoài An đã sớm bùng phát không chịu được, giờ phút này lại nghe thấy anh hình dung mình thành "đồ vật", cô lại càng cảm thấy mình không có tôn nghiêm, cô thật sự rất hối hận vì một cái tát lúc nãy mình đã ra tay quá chậm.
Lúc muốn há miệng ra phản bác, lời nói đến khóe miệng lại bị nuốt xuống, bởi vì Mạc Tư Quân trực tiếp nắm lấy tay của Đường Hoài An rồi kéo cô đi ra khỏi cửa.
Không có ai chú ý đến biểu cảm ở trên mặt của Hứa Cát Anh sau lưng bọn họ khó coi tới cỡ nào.
Đường Hoài An không muốn chiều theo ý anh, nhưng mà cứ để cho cô tiếp tục ở đó, cô cũng làm không được, hai cái đùi giống như mất đi tri giác và năng lực bước đi, Đường Hoài An cảm thấy mình bị Mạc Tư Quân kéo vào trong xe.
Sau khi ngồi vào xe, Mạc Tư Quân trên ghế lái giống như là đang tìm kiếm cái gì đó, vẫn luôn yên lặng cúi đầu, giống như là một con thú bị nhốt. Đột nhiên anh hung hăng đập vào tay lái một cái, phát ra một tiếng vang, Đường Hoài An giật nảy cả mình.
“Mạc Tư Quân, anh nổi điên làm cái gì!”
Cô cuộn người lại ngồi trên ghế lái phụ, bộ lễ phục cùng với mái tóc đã có hơi lộn xộn, bởi vì chuyện vừa mới xảy ra trong buổi vũ hội, cảm xúc của cô đã lâu lắm rồi không bị khống chế, thậm chí cô còn cảm thấy tối nay mình với Mạc Tư Quân phải đánh một trận ở trong xe.
Mạc Tư Quân quay đầu lại nhìn cô, trong ánh mắt ẩn chứa lửa giận ngút trời, nhưng mà anh lại không nói cái gì hết, khởi động xe, chiếc xe phi nhanh trong màn đêm, tốc độ càng lúc càng nhanh. Mạc Tư Quân không ngừng tăng tốc, chạy vượt cả đèn đỏ, Đường Hoài An cảm thấy chiếc xe dưới người mình cực kỳ giống với Mạc Tư Quân lúc này.
Cô có chút sợ hãi, nhưng mà lại không nói câu nào.
Bây giờ trong lòng của cô đang nghĩ đó chính là Triều Thế Minh làm sao bây giờ?
Ngay từ đầu là do mình đã nhờ sự giúp đỡ của anh ta, mặc dù chuyện lúc nãy vừa mới xảy ra anh ta cũng phải chịu trách nhiệm, nhưng mà Mạc Tư Quân đã làm anh ta mất mặt mũi. Dù nói như thế nào thì kẻ cầm đầu vẫn là mình, Đường Hoài An nghĩ xem lần gặp mặt tiếp theo đây mình phải giải thích với anh ta như thế nào.
Càng nghĩ càng xa, Đường Hoài An hoàn toàn không ý thức được tiếp theo đây mình sẽ nhận phải sự trừng phạt như thế nào.
Trên đường đi, hai người đều không nói gì với nhau.
Xe thắng gấp, Mạc Tư Quân dừng xe trước cửa chính biệt thự nhà họ Mạc, bảo vệ mở cánh cửa ra, sau khi Mạc Tư Quân xuống xe thì trực tiếp kéo Đường Hoài An từ trên xe xuống.
Đường Hoài An cũng không cảm thấy chuyện tối nay là lỗi của một mình mình, cho nên cả đường đi cô đều liều mạng tránh thoát để biểu đạt sự kháng nghị của mình, nhưng mà Mạc Tư Quân căn bản lại không để ý đến cô.
Bởi vì động tác của hai người quá lớn, bọn họ làm ngã không ít đồ trong phòng khách khi đi ngang qua, âm thanh này thu hút đám người giúp việc vây xem. Mạc Tư Quân đang chuẩn bị lên lầu, anh lại xoay người giận dữ hét lên: “Ai còn dám nhìn thêm..."
Trong lúc nhất thời, đám người giúp việc đồng loạt bị dọa vội vàng rời đi.
Mạc Tư Quân kéo Đường Hoài An lên trên lầu, Đường Hoài An không đồng ý, nhìn thoáng qua lan can trên bậc thang, cô trực tiếp nắm chặt lấy nó.
“Buông ra.” Ánh mắt của Mạc Tư Quân phun ra lửa.