Đường Hoài An về đến nơi, trước tiên đến bệnh viện trước đó khám thai hỏi tình trạng của cơ thể cô.
Trong bệnh viện vẫn giống như hôm đó, gần như đầy úp người, Đường Hoài An bởi vì có hẹn trước, cho nên rất dễ dàng gặp được nữ bác sĩ lần trước, cũng chính là Tiêu Mạn.
Nghĩ tới Hứa Cát Anh nói cô ta và vị bác sĩ này là bạn, Đường Hoài An cuối cùng cảm thấy rất ngạc nhiên, hai người có tính cách hoàn toàn khác nhau vậy mà có thể trở thành bạn sao?
“Bác sĩ Tiêu, tôi có một chuyện muốn hỏi cô.” Đường Hoài An mở miệng.
Tiêu Mạn ở đối diện gật đầu: “Cô hỏi.”
“Cô quen Hứa Cát Anh không?”
“Quen, chúng tôi là bạn bè, nghe cô ấy nói các cô đều làm việc ở Mạc Thị phải không? Lần trước tôi và cô ấy trong lúc nói chuyện còn nói tới cô, tôi đã nói cho cô ấy biết chuyện cô mang thai, sao vậy, cô ấy nhất định có chúc mừng cô nhỉ?” Tiêu Mạn mỉm cười rất phóng khoáng.
Đường Hoài An cười chua chát trong lòng, lúc Hứa Cát Anh nói với cô ta thì trong lòng cô tồn đọng một chút nghi hoặc, nhưng bây giờ bác sĩ Tiêu chính miệng nói cô chắc chắn là cô ta nói cho Hứa Cát Anh biết, trái tim của Đường Hoài An gần như lập tức nâng lên.
Ngay cả Hứa Cát Anh cũng biết chuyện cô mang thai, vậy thì nói không chừng cô ta sẽ truyền ra ngoài, đến lúc đó... Mạc Tư Quân nói không chừng cũng sẽ biết.
Đường Hoài An không tưởng tượng được cô đến lúc đó sẽ phải làm sao, dòng suy nghĩ lại đột nhiên bị lời của bác sĩ Tiêu cắt ngang.
“Thật ra ấy, lần đầu tiên mang thai đa số mọi người đều sẽ căng thẳng giống như cô, nhưng cô cũng không cần quá mức lo lắng, nếu như tuân theo lời dặn của bác sĩ thì sẽ không có vấn đề gì đâu, cũng không cần đến kiểm tra thường xuyên như vậy.”
Đường Hoài An cười khổ trong lòng, đó là vì tôi sợ, tôi bây giờ chỉ có mỗi Tiểu Bất Điểm ở trong bụng mà thôi.
Nhưng lời này cô không có nói, thật ra cô biết cô quá mức căng thẳng, không có ai hy vọng đứa trẻ này có thể khỏe mạnh chào đời hơn cô, cho nên trong lòng cứ sợ hãi sẽ xảy ra vấn đề gì, lo được lo mất.
Đường Hoài An trên đường trở về cảm thấy vô cùng đau đầu, vấn đề quan trọng nhất bây giờ chính là làm sao mới có thể chặn được miệng của Hứa Cát Anh, khiến cô ta đừng nói chuyện cô mang thai ra ngoài, bởi vì bất luận như thế nào, chuyện cô mang thai nhất định không thể để Mạc Tư Quân biết.
Ngày hôm sau, Đường Hoài An trực tiếp gõ cửa văn phòng của Hứa Cát Anh.
“Tôi có một chuyện muốn nói với cô.” Giọng nói của Đường Hoài An rất bình tĩnh.
Hứa Cát Anh hứng thú nhìn Đường Hoài An, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Chuyện tôi mang thai đừng tùy tiện nói ra ở công ty.”
Hứa Cát Anh nghe xong thì cười: “Tại sao không thể? Cô sợ người khác biết cô mang thai sao?”
Đường Hoài An không muốn lãng phí quá nhiều tinh lực của mình vào chuyện này, cô nói thẳng: “Bây giờ đang ở thời kỳ đầu, có quá nhiều sự không chắc chắn, cho nên tôi không muốn để mọi người biết sớm như vậy, ngoài ra---”
Nói đến đây, cô liếc nhìn Hứa Cát Anh, trong mắt mang theo một tia khiêu khích.
“Tôi cũng muốn cho Tư Quân một bất ngờ, cho nên tôi hy vọng là tôi chính miệng nói với anh ấy chứ không phải là để anh ta nghe từ chỗ người khác.”
Trên mặt Hứa Cát Anh vụt qua một ý hận khó nhận ra, nhưng ngay lập tức, cô ta bèn nở nụ cười: “Ổ? Thì ra là như vậy, vậy cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô giữ bí mật.”
Đường Hoài An có hơi ngạc nhiên, cô không ngờ Hứa Cát Anh lại sảng khoái đồng ý với cô như vậy.
“Cô sợ chuyện mình mang thai bị người khác biết như vậy, sẽ không phải là vì đứa bé trong bụng không phải là của Mạc Tư Quân đấy chứ?” Hứa Cát Anh đột nhiên mở miệng, trong lời nói mang theo một chút mỉa mai và suy đoán.
Sắc mặt của Đường Hoài An thay đổi, phản bác: “Cô nói năng linh tinh cái gì?”
“Lẽ nào không phải sao? Tôi thấy cô dạo gần đây có hơi lơ đễnh, hơn nữa còn sợ bị Mạc Tư Quân biết như vậy, cô rốt cuộc là muốn cho anh ấy một bất ngờ hay là muốn giấu anh ấy?”
Đối mặt với sự vu khống bất ngờ của Hứa Cát Anh, Đường Hoài An lập tức nổi giận.
Cổ áo của Hứa Cát Anh bị Đường Hoài An túm chặt: “Cô nếu như còn nói linh tinh nữa, tôi khiến cô chết cũng không biết như nào cô có tin không? Quan hệ vợ chồng của tôi và Mạc Tư Quân có tốt hay không tốt như nào, cũng không có chút quan hệ gì tới cô, cô có thể bôi nhọ tôi, nhưng cô không được bôi nhọ tình cảm giữa tôi và anh ấy, đừng để tôi lần thứ hai nghe thấy cô nói những lời này.”
Đúng, Mạc Tư Quân quả thật không yêu cô, anh dùng thái độ như nào đối với cô cũng chả sao, nhưng Đường Hoài An không thể chịu được người khác nghi ngờ tình cảm của cô đối với Mạc Tư Quân, huống chi người này còn là Hứa Cát Anh, Đường Hoài An cảm thấy cô ta không có tư cách.
Mà Hứa Cát Anh đã quen ăn nói với Đường Hoài An yếu đuối vô hạ trước kia, bây giờ đột nhiên nhìn thấy Đường Hoài An vậy mà dám ra tay với mình, nhất định cũng có hơi sốc, từ ngày Đường Hoài An lần đầu tiên đến Mạc Thị, đây vẫn là lần thứ hai Hứa Cát Anh nhìn thấy Đường Hoài An vậy mà dám phản bác chính diện cô ta.
Trong mắt của Hứa Cát Anh là ánh mắt kiên định mà lạnh lẽo, vào lúc cô chuẩn bị ra tay, cửa lại lại đẩy ra một cách đột ngột.
Hai người đồng loạt nhìn về phía cửa, đều sững người, người bước vào là Mạc Tư Quân.
Đường Hoài An còn chưa kịp phản ứng, Hứa Cát Anh đã hét to lên, trong giọng nói ẩn chứa sự hoảng hốt và uất ức, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngang ngược hống hách vừa rồi: “Tổng giám Đường cô đừng như vậy, chúng ta có gì từ từ nói...”
Hứa Cát Anh vừa nói vừa liếc nhìn Mạc Tư Quân, ánh mắt vô cùng ủy khuất, khoảnh khắc này, Đường Hoài An cũng cảm thấy toàn thế giới đã nợ cô ta một giải Oscar.
Trong ánh mắt của Mạc Tư Quân không có chút độ ấm, đứng ở cửa lạnh lùng nhìn hai người.
Tay của Đường Hoài An từ từ hạ xuống, Hứa Cát Anh giả bộ yếu ớt vịn vào bàn làm việc.
“Hai người đang làm cái gì?” Giọng nói của Mạc Tư Quân rất lạnh lùng.
Đường Hoài An đang muốn mở miệng nói chuyện lại bị Hứa Cát Anh tranh trước: “Mạc tổng anh đừng trách tổng giám Đường, là một chút chuyện riêng của hai chúng tôi, có thể là tôi khiến cô ấy không vui, cho nên cảm xúc của cô ấy nhất thời có hơi kích động...”
Đường Hoài An khó tin nhìn Hứa Cát Anh, người phụ nữ này rốt cuộc có tư cách gì nói như vậy?
Khi quay sang nhìn Mạc Tư Quân lần nữa, anh đã nhìn chằm chằm cô, dường như muốn từ trên mặt của Đường Hoài An tìm ra thông tin gì đó.
“Lá gan của cô khá lớn đấy, có vấn đề gì tự mình giải quyết riêng, nơi này là công ty, cô vậy mà còn dám ra tay với chủ quản Hứa?”
Tuy Đường Hoài An từ trong giọng điệu của anh nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì, nhưng cô vẫn cảm nhận được ẩn ý trong lời của anh là có ý che chở cho Hứa Cát Anh, nhất thời trái tim cô lạnh một nửa.
Đường Hoài An ngước mắt nhìn Mạc Tư Quân, trong lòng trào lên một sự chua chát mãnh liệt: “Phải, quả thật nên giải quyết riêng, hôm nay để Mạc tổng nhìn thấy một mặt không hiểu chuyện của tôi, thật là để anh chê cười rồi.”
Nhiệt độ của cả văn phòng lập tức giảm xuống âm độ.
Hai người từ khi kết hôn đến nay tuy quan hệ luôn rất tệ, nhưng đối với tính tình của đối phương cũng ít nhiều hiểu một chút, Đường Hoài An biết một trong những chuyện Mạc Tư Quân ghét nhất chính là nghe thấy cô dùng giọng điệu như vừa rồi nói chuyện với anh.
Quả nhiên, sắc mặt của Mạc Tư Quân lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
“Lập tức biến mất khỏi trước mặt tôi.”
Mấy từ lạnh lùng rơi vào trong tai của Đường Hoài An, Hứa Cát Anh ở bên cạnh nở một nụ cười khó phát hiện.
Trong lòng Đường Hoài An nhói đau, cắn chặt răng, chạm ánh mắt của Mạc Tư Quân một cái rồi đi ra ngoài.