Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 107: Chương 107: Thích ăn chua




Đường Hoài An trở về văn phòng của mình trong sự bất bình, trong lòng cô bắt đầu rối loạn, bởi vì cô không dám bảo đảm Hứa Cát Anh liệu có giữ bí mật cho cô hay không, còn cả chuyện Mạc Tư Quân tại sao lại đột nhiên đi tìm riêng Hứa Cát Anh... Quan hệ của hai người bọn họ lẽ nào xảy ra thay đổi gì rồi sao?

Những câu hỏi liên tiếp khiến đầu óc của nữ có hơi mệt, cô mệt mỏi nằm bò trên bàn làm việc muốn nghỉ ngơi một lúc.

Đột nhiên, ở cửa vang lên giọng nói của Mạc Tư Quân.

“Cô khá giỏi đấy, vậy mà dám ra tay đánh người ở công ty.”

Đường Hoài An nghe thấy là giọng của Mạc Tư Quân, không muốn để ý anh, vì thế ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng mà chuẩn bị giả chết, nhưng Mạc Tư Quân rõ ràng không định bỏ qua cho cô.

“Làm một báo cáo về trải nghiệm của cô trong chuyến công tác ở thành phố C lần này rồi gửi cho tôi.” Giọng nói cũng vẫn không cao không thấp.

Đường Hoài An lập tức ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nói: “Anh nói cái gì?”

Mạc Tư Quân lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt đó rõ ràng chính là đang nói tôi không muốn lặp lại lần thứ hai.

Đường Hoài An lúc này cũng không màng đến thân phận cấp trên cấp cưới với Mạc Tư Quân, kích động lên án: “Anh nghiêm túc sao? Báo cáo trải nghiệm, có nhầm không vậy? Anh tưởng đây là bài tập của học sinh tiểu học hay sao? Có công ty nào bắt nhân viên biết thứ này chứ?”

Mạc Tư Quân liếc nhìn, nói: “Đương nhiên sẽ không có công ty như này, cho nên cô không có nhìn ra là tôi cố ý làm khó cô sao?”

Đường Hoài An sững người, nặng nề thở dài, trong giọng điệu tràn ngập sự bất lực: “Cho nên Mạc tổng, tôi đã chọc anh ở đâu chứ?”

Mạc Tư Quân khẽ ho một tiếng, Đường Hoài An nghe ra chắc là bị cảm rồi, anh thong dong ngồi trên sô pha, trong ánh mắt nhìn Đường Hoài An có một loại ý vị không nói rõ được: “Cô tốt nhất giải thích rõ cho tôi những lời vớ vẩn đã nói với tôi ở trong điện thoại hôm trước khi cô lên máy bay là chuyện gì.”

Đường Hoài An hơi sững người, chưa có phản ứng kịp, cô kỹ nghĩ lại, cuối cùng cũng biết Mạc Tư Quân có ý gì.

Lập tức ‘vù’ một cái, mặt của cô cũng đỏ rồi.

Chuyện này giải thích như nào đây? Lúc đó hoàn toàn là vì để chế nhạo Hứa Cát Anh cho nên cô mới cố ý nói ra những lời đó cho anh nghe, kết quả không ngờ người đàn ông này vậy mà thật sự để trong lòng? Đường Hoài An lập tức cảm thấy có hơi đau đầu.

Bỏ đi, nghĩ không ra lý do khác rồi, nói thật đi, trong lòng Đường Hoài An quyết thế nào thì nói ra như vậy.

“Anh biết đó, tôi không thích Hứa Cát Anh, đương nhiên rồi, cô ta cũng không thích tôi, cộng thêm tôi cảm thấy quan hệ của hai người dạo này hình như... khá gần gũi? Trong lòng tôi không thoải mái nên hôm đó cố ý ở trước mặt cô ta nói những lời đó ở trong điện thoại với anh, nói trắng ra thì là cố ý chọc tức cô ta. Anh nếu như cảm thấy không vui thì đừng để những lời đó trong lòng, được chứ?”

Nói xong những lời này, Đường Hoài An cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái, thì ra cảm giác có cái gì nói cái đó lại đã như vậy.

Lại ngước mắt nhìn Mạc Tư Quân, một gương mặt lãnh khốc sớm đã lạnh như hàn băng, không biết tại sao, Đường Hoài An vốn rất sung sướng khi vừa thấy sắc mặt của anh thay đổi, trong lòng vậy mà sinh ra một chút sợ hãi, cũng phải, lời vừa rồi của cô là thật sự đã khiêu chiến giới hạn của anh rồi, anh cũng không có lý do để không tức giận.

“Cho nên, ý của cô là cô vì để chọc tức Hứa Cát Anh cho nên cố ý nói ra những lời đó với tôi?”

Tuy trong giọng điệu tràn ngập ý hỏi ngược, nghe thì thấy rất nhẹ nhàng, nhưng Đường Hoài An đã chắc chắn Mạc Tư Quân giận rồi, khí tức u ám trong lời của anh đã quá rõ.

Nhưng Đường Hoài An vẫn không sợ chết mà gật đầu: “Ừ, quả thật có thể hiểu như vậy.”

Mạc Tư Quân bất động nhìn cô, cuối cùng chỉ lạnh lùng ném ra một câu: “Báo cáo trải nghiệm, không ít hơn 5000 chữ, biết tay.”

Sau khi nói xong thì xoay người đi ra khỏi văn phòng của Đường Hoài An.

Đường Hoài An một mình đờ đẫn ngồi tại chỗ, nghĩ tới lời Mạc Tư Quân nói vừa rồi, tay khẽ dùng sức.

“Rắc!”

Tiếng chiếc bút chì bị bẻ gãy.

Đường Hoài An đương nhiên không thể ngoan ngoãn viết tay báo cáo trải nghiệm 5000 chữ rồi giao cho Mạc Tư Quân được, cô tốn thời gian một buổi chiều chỉnh lại tài liệu mang từ thành phố C về, sau đó đưa ra một vài sắp xếp và điều chỉnh cho kế hoạch công việc mùa mới, vừa nhìn đồng hồ, quả nhiên đã đến giờ tan ca.

Nghĩ tới ngày mai là thứ 7, tâm trạng của Đường Hoài An có một loại vui sướng khó tả, bấm tay tính toán thời gian trước sau, cô mang thai cũng được gần 20 ngày rồi, tuy cơ thể không có phản ứng quá lớn, nhưng Đường Hoài An vẫn cảm thấy mang thai là một chuyện rất thần kỳ, sẽ khiến một người thay đổi rất nhiều thói quen, từ đó trở nên càng lúc càng không giống chính mình.

Cho nên khi Đường Hoài An đi qua cửa hàng kem, chỉ ở bên ngoài ô cửa thủy tinh liếc nhìn rồi vội vàng rời đi, những thứ cô trước đây thích ăn nhất, bây giờ gần như sẽ không đụng vào nữa.

Đường Hoài An sợ mình cả ngày cứ ở trong văn phòng sẽ khiến Tiểu Bất Điểm trong bụng rầu rĩ, vì thế cố tình đến công ty gần nhà đi dạo, còn đặc biệt đến siêu thị đồ tươi mua ít đồ.

Khi cô xách một túi quýt chua về đến nhà thì phát hiện Mạc Tư Quân vậy mà đã ngồi trên sô pha.

Chị Trần bận rộn ở trong bếp, nhìn thấy Đường Hoài An thuận tay để quýt vào trong tủ lạnh, đột nhiên hỏi: “Cô Đường mua quýt sao? Quýt mùa này còn rất chua.”

Đường Hoài An mỉm cười gật đầu nói: “Không sao, tôi dạo này thích ăn hơi chua.”

Vừa nói ra thì Đường Hoài An vội bịt miệng của mình lại, chẳng trách cô vừa rồi ở siêu thị ngửi thấy mùi quýt chua này lại không rời đi được, đó là vì... cô mang thai rồi! Bị chị Trần hỏi như vậy, cô mới phản ứng lại...

Đường Hoài An vội quay đầu nhìn vẻ mặt của chị Trần, quả nhiên vẻ mặt của chị ta như đang suy tư, trong lòng Đường Hoài An bỗng trở nên lo lắng, sợ chị Trần hỏi vấn đề mà cô nghĩ trong lòng, vì thế cướp lời nói trước: “Tôi không thích ăn đồ ngọt, bao gồm cả trái cây, cho nên mới mua số quýt chua này.”

Thấy sự nghi hoặc trên mặt chị Trần biến mất, trái tim của Đường Hoài An mới hạ xuống, cô quay đầu nhìn Mạc Tư Quân ngồi trên sô pha, anh đang chuyên tâm lướt chiếc máy tính bảng trên tay, rõ ràng không có chú ý tới cuộc đối thoại của hai người trong bếp.

Đường Hoài An thở phào một hơi.

Cả bữa cơm đều vô cùng yên tĩnh, giữa chừng, chiếc điện thoại Mạc Tư Quân để điện thoại trên bàn ăn đột nhiên đổ chuông, Đường Hoài An vô thức ngẩng đầu nhìn, trên màn hình nhấp nháy một dãy số lạ, nhưng Mạc Tư Quân chỉ nhìn sơ qua thì không chút do dự cầm lên nghe.

Anh lặng lẽ đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi của mình, đi tới bên cạnh góc tường có chiếc bình hoa cao tới nửa người, ở đó có một cửa sổ, nhìn ra vừa hay là một hoa viên nhỏ, những ngọn đèn nhỏ đang sáng trong đêm.

Đường Hoài An nhìn bóng lưng nghe điện thoại của Mạc Tư Quân, cứ cảm thấy anh hình như đang cố ý tránh cô để nghe cuộc điện thoại này, bởi vì thật ra khoảng cách của hai người không xa, nhưng Đường Hoài An không nghe rõ một chữ nào Mạc Tư Quân nói cả.

Cảm giác kỳ lạ trong lòng đó càng lúc càng mạnh liệt, vừa rồi khi cô cúi đầu uống canh, Mạc Tư Quân rõ ràng nhìn bên cửa sổ đã xoay đầu liếc nhìn cô.

Đây căn bản không phải là trạng thái lúc bình thường của Mạc Tư Quân, cô dám khẳng định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.