Mạc Tư Quân trực tiếp thả người đàn ông này ở trước mặt tất cả mọi người, tuyên bố với bên ngoài là người đàn ông này cũng là vì sự cám dỗ của đồng tiền quá lớn mà bị hung thủ lợi dụng, mấu chốt của sự việc không nằm ở anh ta, tập đoàn lớn như Mạc Thị, không cần thiết phải đi làm khó một nông dân bình thường.
Người đàn ông đó ríu rít cảm ơn Mạc Tư Quân, thiết nghĩ trong lòng đang vui vẻ khi bản thân ăn được tiền hai mang, nhưng sau đó, Mạc Tư Quân đã trực tiếp căn đặn.
Lập tức dốc sức theo dõi và điều tra thêm về người đàn ông này, nếu như người đàn ông này không có bị bắt lại, vậy thì người đằng sau anh ra nhất định sẽ còn liên lạc với anh ta, thả dây dài câu cá lớn, bọn họ chính là đang đợi sự xuất hiện lần nữa của người đàn ông này và chính chủ sau lưng, đến lúc đó trực tiếp một mẻ tóm gọn.
Sau khi hai người đụng mặt, bắt đầu nói chuyện, nhưng vì khoảng cách quá xa, các vệ sĩ căn bản không nghe rõ hai người đó đang nói cái gì.
Người phụ nữ mặc váy dài màu đen đó đưa một chiếc vali nhỏ trong tay cho người đàn ông, người đàn ông rất cẩn trọng liếc nhìn bên cạnh, sau đó nhận lấy.
Các vệ sĩ bắt đầu lặng lẽ hành động, một nhóm người từ từ bao vây hai người đang cẩn trọng nói chuyện từ bốn phía, nhưng vào lúc này, người phụ nữ váy đe đó hình như phát hiện ra điều không ổn.
Đột nhiên ngoảnh đầu nhìn về phía bọn họ ẩn thân, người của hai bên đều hoảng, ai chạy thì chạy, ai đuổi thì đuổi.
Người phụ nữ váy đen xem ra là có chuẩn bị trước khi đến, xe của cô ta đỗ cách đó không xa, hơn nữa xem dáng vẻ hình như rất quan thuộc đối với tuyến đường xung quanh nhà xưởng bỏ hoang này.
Một nam một nữ không thèm nghĩ ngợi mà chạy như bay, người của Mạc Tư Quân chia làm hai đường, người phụ nữ váy đen kia nhanh chạy về phía xe của mình, đợi đến khi vệ sĩ đuổi tới, chiếc ô tô sớm đã biến mất rồi.
Mà người đàn ông nhận tiền kia chạy về phía một đường hầm trong nhà xưởng bỏ hoang, trong đường hầm tối thui, thiết nghĩ đây chính là nơi hai người này thường hay gặp mặt, nếu không người đàn ông đó không thể đi như không trong đường hầm tối đen như vậy.
Tầng 24 tập đoàn Mạc Thị.
Trong văn phòng rộng rãi sáng sủa, Mạc Tư Quân ngồi trên ghế làm việc bằng da thật màu đen, chiếc điện thoại quay quay giữa ngón tay mảnh khảnh, anh dường như đang đợi một cuộc gọi quan trọng.
Đột nhiên, điện thoại đổ chuông, sắc mặt của Mạc Tư Quân trở nên ngưng trọng: “Nói.”
“Mạc tổng, chúng tôi... mất dấu rồi.”
Sắc mặt của Mạc Tư Quân tối đi ba phần: “Chuyện là như nào?”
Vệ sĩ kể lại chi tiết mọi chuyện vừa mới xảy ra cho anh.
Mạc Tư Quân càng nghe thì sắc mặt càng âm trầm.
Lần trước chính là cố ý muốn để người đàn ông đó liên lạc lại với người đã sai khiến đằng sau anh ta, nhưng không ngờ lần này vậy mà không có bắt được người phụ nữ đó, tâm trạng của Mạc Tư Quân rất nóng nảy.
Tuy chuyện tiêm thuốc lần trước thông qua điều tra phát hiện hiềm nghi của Đường Hoài An là rất nhỏ, nhưng trong lòng Mạc Tư Quân biết rõ, hiềm nghi của Đường Hoài An hiện nay vẫn là lớn nhất.
Lại nghĩ đến thái độ của Đường Hoài An đối với anh tối qua, trong lòng anh càng bực tức, tối qua nói chuyện, người phụ nữ này vậy mà dám phớt lờ anh trực tiếp đóng cửa lại, Mạc Tư Quân bây giờ rất muốn rút lửa giận lên người của Đường Hoài An.
Anh cầm điện thoại lên gọi cho Đường Hoài An, không có ai nghe.
Trong lòng Mạc Tư Quân có hơi không vui, gọi lại lần nữa, sau khi vang lên vài tiếng vậy mà bị cúp máy thẳng.
Lửa giận trong lồng ngực không thể đè nén được nữa, người phụ nữ này bây giờ vậy mà dám tùy tiện cúp điện thoại của anh!
Đường Hoài An đang lái xe đột nhiên phanh xe gấp, nơi giáp ranh với dòng xe cộ đông đúc, bởi vì một chiếc xe dừng ở đằng trước, không tới 10 giây sau, con đường đằng sau bị chùn tắc không lưu thông được.
Đường Hoài An nghe tiếng còi xe inh ỏi ở đằng sau xe cô, trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận và bất lực, nhưng cô hết cách, không thể không dừng, bởi vì trước đầu xe của cô chắn ngang một chiếc xe sang màu đen.
Đường Hoài An nhận ra chiếc xe này, là xe của Lâm Nhất trợ lý của Mạc Tư Quân, Đường Hoài An phiền muộn đưa tay day day mi tâm của mình.
Lâm Nhất mặc vest phẳng phiu, anh ta xuống xe, đi về phía xe của Đường Hoài An, quả nhiên không hổ là người ở lâu bên cạnh Mạc Tư Quân, nhất cử nhất động đều rất giống với Mạc Tư Quân, Đường Hoài An nhân lúc Lâm Nhất không chú ý mà khẽ lườm một cái.
Lâm Nhất gõ cửa sổ xe bên cạnh xe của cô, Đường Hoài An hờ hững hạ cửa xe xuống, cô nhướn mày liếc nhìn anh ta: “Có chuyện gì sao?”
Trên mặt của Lâm Nhất nở một nụ cười nghề nghiệp, anh ta lịch sự đáp: “Làm phiền cô Đường rồi, Mạc tổng mời cô đến văn phòng một chuyến.”
“Anh ấy tìm tôi có chuyện gì mà cứ phải gặp mặt mới nói được? Dù sao không muốn gặp nhau, nói qua điện thoại không được sao?”
Trong giọng điệu của Đường Hoài An có một chút ý khiêu khích, thật ra Lâm Nhất này không có nhiều chỗ tệ như vậy, anh ta chẳng qua chỉ là giúp ông chủ của mình làm việc mà thôi, hơn nữa từ khi cô đến bên cạnh Mạc Tư Quân, anh ta trước giờ chưa từng có một lần bất kính với cô cả.
Đạo lý trong lòng Đường Hoài An hiểu cả, nhưng chắc là vì người này ở lâu bên cạnh Mạc Tư Quân nên cũng nhiễm một chút khí chất của Mặc Tư Quân, cho nên cái Đường Hoài An biểu hiện ra chính là cô ta không thích Lâm Nhất.
Nhưng Lâm Nhất có thể đi theo bên cạnh loại người soi mói như Mạc Tư Quân nhiều năm như vậy, chắc chắn là có đạo lý, Lâm Nhất tự nhiên nghe ra sự bất mãn của Đường Hoài An đối với ông chủ kèm theo đối với mình, nhưng anh ta là người nhìn quen cảnh sóng to gió lớn, trong lòng anh chỉ tuân thủ một nguyên tắc làm việc: chỉ cần ông chủ này vui, vậy thì mọi chuyện đều tốt.
Lâm Nhất cười đáp lại: “Mạc tổng tìm cô Đường cụ thể là có chuyện gì tôi chắc chắn là không rõ---”
Nói xong anh ta ngẩng đầu nhìn đồng hồ, tiếp tục nói: “Có điều tôi nghĩ tôi khả năng cần phải nhắc nhở cô, cô đã gây ra ùn tắc giao thông ở đoạn đường này này được 3 phút rồi, nếu như chúng ta còn không rời khỏi nơi này, lát nữa cảnh sát giao thông sẽ tìm tới.”
Một câu đã nhắc nhở Đường Hoài An, cô hít sâu một hơi, trước khi thỏa hiếp vẫn trưng ra tư thái không chịu thua: “Vậy xe của tôi thì sao? Tóm lại không thể đỗ ở đây?”
Lâm Nhất mỉm cười, ngoảnh đầu vẫy tay với một tùy tùng đứng ở bên cạnh xe của anh ta, người đó đi về phía bên này.
“Cô Đường hoàn toàn không cần lo lắng, xe của cô sẽ có người lái về thay cho cô.”
Đường Hoài An cầm lấy chiếc túi của mình để ở ghế lái phụ, vừa xuống xe vừa không quên trêu ghẹo Lâm Nhất: “Con người này của anh lúc làm việc ngược lại khá dốc lòng dốc sức.”
Lâm Nhất lịch sự gật đầu: “Chắc vậy.”
Đường Hoài An lên xe của Lâm Nhất, cả chặng đường xe chạy rất nhanh, mười phút sau, ổn định dừng ở trước cửa đại sảnh tầng một của tập đoàn Mạc Thị. Truyện mới cập nhật
Sau khi xuống xe, hai người cùng đi vào thang máy, cả đoạn đường đã thu hút được nhiều ánh mắt của mọi người.
Đường Hoài An không có để tâm, vừa đi vừa nói: “Trợ lý Lâm, người có năng lực giống như anh, ngày ngày bị Mạc Tư Quân sắp xếp đi xử lý mấy chuyện vặt rãnh giữa vợ chồng chúng tôi, trong lòng anh có uất ức hay không?”