6h40 sáng...
Thục Nghi từ trong nhà đi ra, chân cô còn đau nên hôm nay không mang giày cao gót mà mang một đôi giày búp bê. Thục Nghi vừa đi vừa mở quyển sổ nhỏ ra xem tất tần tật việc làm hôm nay của sếp Tổng cũng như xem lại vài trang tài liệu mà hôm bữa Đặng Vũ đưa cho.
Trước mặt Thục Nghi là một chiếc xe màu đen bóng loáng, bên cạnh là một người đàn ông ăn mặc lịch sự, chỉnh tề thấy Thục Nghi đi đến liền lễ phép:
“Chào buổi sáng, cô Thục Nghi. Mời cô lên xe cho kịp giờ.”
Thục Nghi đang chú tâm vào tập tài liệu thì nghe một người bên cạnh lên tiếng thì dừng lại công việc, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông lúc nãy:
“Chào chú buổi sáng. À mốt chú đừng gọi cháu như thế, cứ gọi tên cháu là được, bỏ chữ cô đi nhé. Cháu và chú đều là làm việc cho Đặng Vũ mà, chú không phải nói như thế đâu.”, Thục Nghi nở nụ cười, từ dì Phúc đến chú Kiên ai cũng như thế, rõ khổ.
“Chú hiểu rồi, lên xe đi cháu.”, cậu chủ đúng là tuyển được cô gái này thật tốt. Những cô gái kia lúc nào cũng bắt ông phải lễ phép, cung kính, coi ta đây là thiếu phu nhân của họ Đặng vậy, phách lối.
Thục Nghi bước lên xe, ngồi yên tiếp tục lật tài liệu còn chiếc xe thì cứ đi nhanh về phía trước. Không lâu sau, chiếc xe đến nơi, chiếc cổng tự động được mở ra, chú Kiên đánh lái rẽ vào bãi đỗ xe trong nhà. Thục Nghi vội cất tài liệu vào, đi đến trước cửa nhà đã được mở sẵn, ngoài cửa còn có dì Phúc đang tươi cười đón cô.
“Chào buổi sáng, chân cháu sao rồi?”, dì Phúc tiến đến nắm tay Thục Nghi, lo lắng hỏi thăm.
“Dạ chân cháu đỡ rồi, cảm ơn dì. Thôi cháu vào trong cho kịp.”
“Được, cậu chủ đang dùng bữa sáng, dì vào làm một ly nước ép cho cháu.”
Thục Nghi chưa kịp nói gì cả thì dì Phúc đã đi mất, cô thì rẽ vào phòng ăn gặp Đặng Vũ. Thục Nghi đi vào thấy Đặng Vũ đang ngồi ở vị trí chính giữa của một chiếc bàn ăn lớn, đang nhàn nhã uống tách cafe nóng hổi.
“Tổng giám đốc, chào buổi sáng.”, Thục Nghi khẽ cúi đầu.
Đặng Vũ hạ tách cafe xuống, đưa tay trái lên xem giờ trên một chiếc đồng hồ bằng da xa xỉ rồi lên tiếng:
“Hôm nay cô đến rất đúng giờ.”
“Vậy tôi xin phép thông báo lịch trình hôm nay ạ.”
Thục Nghi mở quyển sổ ra, định lên tiếng thì dì Phúc cắt ngang:
“Thục Nghi, cháu uống nước ép đi.”
Thục Nghi định lên tiếng thì Đặng Vũ đã ngắt lời:
“Có phải công việc của dì ít quá phải không?”
Dì Phúc hiểu ý, chỉ lẳng lặng để ly nước lên bàn rồi đi ra làm tiếp công việc. Thục Nghi nãy giờ đứng yên muốn lên tiếng thay cho dì Phúc nhưng đành im lặng vì cô đâu có quyền hạn gì mà can thiệp dù Đặng Vũ có hơi quá đáng, dù sao dì Phúc cũng lớn tuổi hơn anh ta mà.
“Cô định đứng yên không nói gì à?”, Đặng Vũ dời tầm mắt lên gương mặt của Thục Nghi đang ngây ra đó.
“Vâng, tôi xin phép nói tiếp. Sáng hôm nay vào lúc 8h30 Tổng giám đốc có một buổi hẹn bàn việc hợp tác với Tổng giám đốc tập đoàn Phát Đạt, sau đó vào 14h chiều thì sẽ diễn ra một chương trình đấu giá từ thiện của ông Lê- giám đốc công ty giải trí RJ. Buổi từ thiện không biết Tổng giám đốc có đi hay không để tôi báo bên công ty tổ chức sắp xếp ạ.”
“Không đi.”, Đặng Vũ lạnh lùng nói ra hai chữ.
Thục Nghi gật đầu rồi tiếp tục:
“Vâng, nếu Tổng giám đốc không tham dự thì sau cuộc họp với bên phía Phát Đạt thì thời gian còn lại trống ạ.”
Đặng Vũ không nói gì, đứng lên đi ra ngoài, bên cạnh cửa ra vào có một cô người làm đang đứng cầm áo vest ngoài và một chiếc cặp cứng màu đen bằng da lễ phép đưa cho Đặng Vũ. Sau đó cả hai người đi ra bãi đỗ xe.
“Cô đã thuộc hết những tài liệu tôi đưa chưa?”, Đặng Vũ đi trước mở lời.
“Dạ? À tôi đã học gần xong rồi ạ.”, Thục Nghi cũng theo sau anh.
“Nhớ kỹ tôi không thích sự chậm trễ.”, Đặng Vũ quay mặt lại nhìn Thục Nghi.
Thục Nghi vâng dạ rồi tiến đến chiếc. Cô đưa tay mở chiếc cửa của chiếc ghế lái phụ thì bị Đặng Vũ ngăn lại:
“Không ngồi ở đó, sang bên cạnh tôi.”
Thục Nghi đành đóng chiếc cửa xe lại, bọc vòng qua đầu xe đi qua phía bên kia chiếc ghế sau, mở cửa rồi ngồi xuống. Cô ngồi trong xe luôn giữ khoảng cách, kèm theo đó là sự hồi hộp khi bên cạnh cô bây giờ là Đặng Vũ- Tổng giám đốc của Thượng Vũ mà biết bao cô gái hằng mong ước ngồi cạnh. Ngoài ra vẻ ngoài lạnh lùng, kiêu ngạo pha lẫn vẻ đẹp nam tính của anh ta càng làm cho người ta xao xuyến.
Cuộc họp với Phát Đạt kết thúc...
Đặng Vũ quay về phòng làm việc của mình. Vì Thục Nghi làm thư ký riêng, lúc nào cũng phải đi theo sếp Tổng nên không có phòng làm việc riêng cũng như một chiếc bàn trong phòng thư ký mà phải ngồi cùng chiếc bàn của cô thư ký bên ngoài phòng làm việc của sếp để khi Đặng Vũ cần cô chỉ cần gọi điện thoại cho cô thư ký này thì Thục Nghi sẽ biết, đi vào gặp sếp.
Đúng là thư ký của sếp Tổng có khác, ai cũng xinh đẹp và cô gái bên cạnh Thục Nghi lúc này cũng nằm trong số đó. Cô gái có nước da trắng, mái tóc nhuộm màu vàng nâu, thân hình đẹp cùng khuôn mặt ưa nhìn. Có lẽ cô gái biết lợi thế của mình nên cũng chọn trang phục để tôn lên vóc dáng như bộ đồ cô đang mặc bây giờ là một chiếc váy bó sát ngắn trên đầu gối, một chiếc áo sơmi trắng không cài hai nút trên cùng làm lộ ra cần cổ trắng mềm mại, rất dễ dụ hoặc người khác.
Sau một lúc nói chuyện với cô ấy thì Thục Nghi biết được cô gái này tên là Linh, làm thư ký ở đây cũng được 2 năm rồi. Đang nói chuyện vui vẻ với nhau thì đột nhiên có một cô gái xinh đẹp, ăn mặc nóng bỏng với chiếc đầm bó sát ngắn, cổ áo trễ sâu lộ ra đôi gò bồng đào cao vút, đi đôi giày cao gót nện xuống sàn nhà nghe rất chói tai. Cô ta đi đến bàn thư ký, thô lỗ nói chuyện với Linh:
“Tôi cần gặp Tổng giám đốc.”
“Không biết chị có hẹn trước chưa?”
“Tôi không cần hẹn, chắc chắn anh ấy sẽ gặp tôi.”
Cô ta nói xong câu đó liền ngoảnh mặt đi về phía phòng sếp Tổng, định đi vào thì Linh chạy ra ngăn lại:
“Thật xin lỗi cô Vy nhưng cô không thể gặp Tổng giám đốc nếu chưa hẹn trước, mong cô thông cảm.”
Cái cô tên Vy đó không thèm để ý đến lời nói của Linh mà hất tay cô ra, mở cửa phòng đi thẳng vào. Đặng Vũ đang ngồi xem tài liệu trên chiếc bàn làm việc lớn nghe thấy tiếng động thì dừng công việc, đưa tầm mắt về phía cửa, gương mặt lạnh lùng.
“Xin lỗi Tổng giám đốc, tôi đã ngăn cản cô Vy nhưng...”
Linh chưa kịp nói xong thì cô Vy đã tiến lên trước đi về phía Đặng Vũ, cô ta không ngại có người ngoài mà thản nhiên ngồi lên đùi Đặng Vũ, cố tình áp vòng một đẫy đà vào vòm ngực rắn chắc của anh, ngón tay không an phận vẽ loạn xạ trên ngực anh như đang gợi lên vẻ quyến rũ của mình.
“Cô ra ngoài trước đi.”, Đặng Vũ không vẻ gì ngăn cản hành động của người phụ nữ trong lòng, chỉ lạnh lùng ra lệnh.
Linh đóng chiếc cửa gỗ phòng Tổng giám đốc rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa thở dài. Thục Nghi thấy thế quan tâm hỏi:
“Bị sếp Tổng trách à?”
Linh quay lại chỗ ngồi liền than thở:
“Không có trách, chỉ là mình thấy mệt mỏi với sếp Tổng thôi.”, vì Thục Nghi và Linh cũng bằng tuổi nên xưng hô mình- tên với nhau.
“Sao vậy?”
“Nghi mới đến nên không biết chứ ngày nào cũng vậy, lâu lâu lại có một cô đến tìm sếp mà ai cũng như ai, không coi người khác ra gì cả.”
“Mình thấy cô gái đó quen lắm nha.”
“Thì là diễn viên mới nổi Lisa Vy đó, ngoài cô ta ra thì còn nhiều người trong giới giải trí muốn gần gũi với sếp Tổng lắm.”
“Ý Linh là...”
“Đúng như Nghi nghĩ đó, sếp là một kim chủ của giới giải trí, cô gái nào lọt vào tầm mắt của sếp đều sẽ có sự nghiệp lớn, lên như diều gặp gió. Chính vì thế mà cô gái nào trong showbize đều muốn có một kim chủ lớn như thế, có như vậy mới sống sung sướng, không ai bắt nạt, sự nghiệp thành công. Nghi cứ chờ đi, lát nữa cũng sẽ có người gọi đến hẹn với sếp, mà Nghi là thư ký riêng, biết hết lịch trình của sếp thế nào cũng bị những cô gái đó hành dài dài.”
Qua lời kể của Linh thì Thục Nghi đã hiểu ra. Đúng là thế giới phức tạp, đại gia phải đi với kiều nữ, không ngờ anh ta lại là kim chủ. Nhìn Đặng Vũ ban đầu Thục Nghi chỉ nghĩ là một người đàn ông tuổi trẻ tài cao, lạnh lùng, nguyên tắc nhưng không ngờ lại là một người đào hoa, phong lưu như thế. Những cô gái vướng vào anh ta chỉ có khổ mà thôi, vậy mà cứ muốn gần gũi, dấn thân vào, thật tội nghiệp cho họ, Thục Nghi vừa nghĩ vừa lắc đầu...