Tổng Giám Đốc Và Thư Kí: Ai Hơn Ai?

Chương 3: Chương 3: Lần này rớt chắc rồi!




Thục Nghi và Ngọc Khanh dắt tay nhau vui vẻ quay lại Thượng Vũ. Lúc quay về đã gần hết thời gian nghỉ trưa của Ngọc Khanh nên hai người cũng chỉ nói vài câu rồi Khanh quay lại làm việc:

“Thục Nghi, hồi nãy nhìn cậu đanh đá lắm luôn á. Bình thường cậu cũng hiền mà.”, Ngọc Khanh thắc mắc.

“Ừa đó đâu phải con người mình đâu. Chỉ tại anh ta quá đáng thôi. Chứ cậu biết là mình hiền lắm đó.”

“Ừ hiền lắm.”, Ngọc Khanh nhấn mạnh từ hiền rồi cười.

“Ý cậu là sao?”

Thục Nghi bị Ngọc Khanh giỡn như thế thì thò tay thọt lét bạn mình. Cả hai người: người thọt và người bị thọt vui vẻ cười ha hả làm mọi người xung quanh quay lại nhìn. Trong đó có một cặp mắt từ xa nhìn chằm chằm vào hai cô gái đang đứng giỡn ở phía gần bàn lễ tân. Hai cô gái đó không phải là hai người ở quán cafe lúc nãy sao? Là nhân viên ở đây à? Dựa theo chỗ anh nhặt được thẻ ra vào thì của cô gái tóc dài uốn xoăn đó sao? Nhưng nếu cô ta làm mất phải cuống lên, không thể nào đứng cười vui vẻ như thế được? Hay thẻ này không phải cô ta đánh mất? Anh đứng yên nhìn Thục Nghi mà suy tư bỗng nhiên một giọng nói cất lên:

“Tổng giám đốc, đến giờ rồi ạ.”

Giọng nói của trợ lý làm anh thoát khỏi sự suy tư, lạnh lùng đáp:

“Đi thôi.”

Nói xong anh cất bước đi thẳng đến thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.

Bên này Thục Nghi rùng mình, cô có cảm giác dường như vừa rồi có ánh mắt lạnh của một người nhìn thẳng vào mình. Sau đó thì phát hiện mọi người xung quanh nhìn cô và Ngọc Khanh thì cô cũng hiểu, ngưng thọt lét Khanh rồi nói lời tạm biệt với cô bạn thân:

“Thôi cậu lên làm việc đi, hết giờ nghỉ trưa rồi. Mình cũng phải lên để chuẩn bị phỏng vấn nữa.”

“Ok mình đi nha. Thục Nghi, cố gắng lên. Cậu đậu mình sẽ bao cậu một chầu.”, Ngọc Khanh cười động viên Thục Nghi đồng thời treo giải thưởng cho cô.

“Nói là phải giữ lời đấy. Thôi đi đi không trễ giờ.”, Thục Nghi nghe Ngọc Khanh nói thế thì mắt sáng rỡ và càng hạ quyết tâm hơn.

Ngọc Khanh gật đầu, bước về phía máy chấm công. Vừa định quẹt thẻ thì nghe tiếng Thục Nghi phía sau:

“Chết rồi Khanh ơi.”

Ngọc Khanh dừng lại hành động, quay lại chỗ Thục Nghi:

“Có chuyện gì mà mặc cậu khó coi thế?”

Thục Nghi mặt tái méc, đưa tay lục lọi trong túi, trong ví dường như cố gắng tìm thứ gì. Sau một hồi tìm nhưng không thấy gì thì ngước mặt nhìn Ngọc Khanh:

“Hình như mình làm mất thẻ ra vào rồi. Làm sao bây giờ? Còn buổi phỏng vấn?”

Sắc mặt lo lắng của Thục Nghi làm Ngọc Khanh cũng rối theo:

“Cậu tìm kỹ chưa?”

“Rồi. Buổi phỏng vấn của mình...”

Thục Nghi và Ngọc Khanh lo lắng nhìn nhau. Có vẻ như Khanh nhớ ra cái gì đó thì kéo tay Nghi:

“Gọi điện, cậu gọi điện cho chị Giang phòng nhân sự xem có giải quyết được gì không. Chứ đứng yên hoài vậy sao được?”

Thục Nghi nghe thế liền vội vàng lấy điện thoại cho Giang. Sau một hồi chuông thì người bên đầu dây bên kia cũng bắt máy:

“Alô?”

“Alô chị Giang, em là Thục Nghi đây ạ.”, Thục Nghi như có được cứu tinh thì nhanh trả lời.

“Ừ có gì không em?”

“Chuyện là em đã làm mất thẻ ra vào rồi chị. Em không biết giờ giải quyết thế nào, còn buổi phỏng vấn nữa. Em muốn nhờ chị.”

“Sao? Em làm mất thẻ? Chị đã dặn em là phải cẩn thận mà.”, giọng Giang có vẻ không vui.

“Dạ em biết, em xin lỗi nhưng thật sự giờ em không biết làm sao nữa.”

Đầu dây bên kia Giang thở dài. Nghe giọng Thục Nghi như thế là cô bé rất lo. Cô cũng muốn giúp Thục Nghi mà bây giờ phải làm gì? Không, có một cách nhưng cách này không ổn chút nào. Nhưng đành phải chịu thôi chứ ngoài cách này thì không còn cách nào khác.

“Thục Nghi em đợi chị. Chị sẽ gọi điện hỏi Tổng giám đốc xem sao. Vì em ứng tuyển thư ký cho sếp tổng nên nếu sếp đồng ý thì em sẽ được phỏng vấn.”

Thục Nghi nghe thế thì vui mừng, thở phào nhẹ nhõm:

“Dạ em cảm ơn chị. Mọi chuyện nhờ chị cả.”

“Nhưng chị không chắc là có thành công không.”

“Chị chịu giúp em là em mừng rồi. Nếu không được thì lần này em không may, không thể trách gì được.”

“Ừ để chị gọi hỏi.”

Thục Nghi cúp máy thì Ngọc Khanh liền hỏi:

“Sao rồi?”

“Chị Giang nói sẽ gọi điện hỏi Tổng giám đốc cho mình.”

Ngọc Khanh nghe thế thì sắc mặt càng lo lắng hơn:

“Trời! Cậu không biết đâu sếp tổng là một người rất lạnh lùng, rất nguyên tắc. Vụ thẻ ra vào này là do anh ta lập ra đó. Trước đây có người từng làm mất thế là bị cảnh cáo, thiếu chút nữa là mất việc vì không thực hiện đúng lời anh ta.”

Thục Nghi nghe thế liền căng thẳng. Tổng giám đốc của Thượng Vũ là như thế sao? Chỉ vì một thẻ ra vào mà đuổi việc nhân viên, anh ta quả là nguyên tắc và độc đoán. Hèn chi ai ứng tuyển vị trí thư ký của anh ta đều rất khó được nhận, đều áp lực không khác gì xin việc ở các vị trí cao cấp của tập đoàn. Lần này cơ hội của cô...

*******

Phòng tổng giám đốc...

Reng reng...

Bàn tay to của Đặng Vũ đưa ra bắt điện thoại bàn đang reo:

“Thưa Tổng giám đốc, Giang- người phụ trách việc tuyển thư ký ở phòng nhân sự có việc cần hỏi ý kiến của ngài ạ.”

Giọng nói trầm thấp và lạnh lùng vang lên:

“Nối máy.”

Sau một lúc thì cũng được nối máy, Giang cất tiếng với sự thận trọng:

“Thưa Tổng giám đốc, tôi là Giang ở phòng nhân sự.”

“Vào chuyện chính.”

“Thưa là có việc này. Một ứng viên ứng tuyển thư ký của ngài đã làm mất thẻ ra vào của tập đoàn và trước mắt không thể vào phỏng vấn được ạ.”

Đặng Vũ nghe đến đấy thì ánh mắt dời đến chiếc thẻ ra vào trên một tệp hồ sơ. Anh đưa tay cầm lấy, nhìn chăm chăm vào nó.

“Sao cô biết cô ta là người phỏng vấn làm thư ký?”

“Tôi đã xác nhận rồi ạ.”

“Cô ta tên gì?”

“Dạ cô ấy tên là Thục Nghi. Vậy Tổng giám đốc có thể...”

Chưa đợi Giang nói xong thì Đặng Vũ đã ngắt lời:

“Ngoại lệ, giải quyết đi.”

Giang hiểu ý của Đặng Vũ, chỉ dạ rồi cúp máy. Có phải là cô nghe nhầm không? Sếp tổng trước giờ vốn là người nguyên tắc mà lần này lại giúp đỡ Thục Nghi. Có khi nào Thục Nghi và sếp tổng có mối quan hệ gì không? Thôi để chuyện đó tính sau giờ cô phải gọi điện báo cho Thục Nghi.

Về phía Đặng Vũ, anh đặt một góc tấm thẻ lên bàn, xoay mạnh rồi ngồi tựa vào chiếc ghế da được làm bằng thủ công màu đen, khoanh tay nhìn chiếc thẻ. Thục Nghi? Đúng là cô ta- người anh gặp ở quán cafe và ở đại sảnh tập đoàn. Lúc nãy dừng lại nhìn cô giỡn với cô bạn, chính cô bạn đó đã gọi tên cô. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, đã làm mất thẻ mà còn có thể vui vẻ như vậy sao?

*****

Đợi sảnh...

Sau khi nhận cuộc điện thoại của Giang thì Thục Nghi phấn khởi hẳn, thông báo cho Ngọc Khanh biết. Không chỉ Thục Nghi mà ngay cả Khanh cũng bất ngờ vì sự đồng ý của sếp tổng. Cũng không còn sớm nên Ngọc Khanh quay lại làm việc, Thục Nghi cũng lên lầu chuẩn bị phỏng vấn. Cả hai tạm biệt nhau rồi ai đi đường nấy vì phỏng vấn ở phòng gần phòng tổng giám đốc. Vì phòng của sếp tổng ở khu riêng biệt nên ai không phận sự không được vào, phòng phỏng vấn mang tiếng gần nhưng cách tận mấy lầu nên dù có vào được khu riêng cũng không thể biết được thật sự sếp tổng ở tầng mấy. Chỉ có thư ký, thư ký riêng, trợ lý, vệ sĩ và chủ tịch tập đoàn mới được biết. Ngoại trừ chủ tịch thì tất cả nhân viên ở đấy đều được tuyển chọn kỹ lưỡng, phải giữ bí mật tuyệt đối. Nếu có sơ suất sẽ có cách xử lý riêng, bất kỳ ai cũng không thể can thiệp.

********

Phòng phỏng vấn...

Sau một loạt người vào thì cuối cùng cũng đến Thục Nghi. Cô được người hướng dẫn dắt vào phòng. Điều đầu tiên vào phòng phỏng vấn mà Ngọc Khanh chỉ chính là chào hỏi. Thục Nghi nhớ lời dặn của cô bạn liền cúi người, lễ phép chào:

“Xin chào, tôi tên là Phùng Nguyễn Thục Nghi. Hôm nay tôi đến đây để ứng tuyển vị trí thư ký ạ.”

Sau khi chào xong Thục Nghi ngẩng đầu lên. Đối diện với cô là ban giám khảo gồm 4 người: Tổng giám đốc, phó tổng giám đốc, trưởng phòng thư ký và một người không biết là ai, không có bảng tên ghi chức vụ.

Điều Thục Nghi cảm thấy đầu tiên khi ngước mặt lên là sự ngạc nhiên, hốt hoảng và xấu hổ. Đối diện trước mắt cô là Tổng giám đốc- người được cho là lạnh lùng và nguyên tắc. Đúng như người ta nói, trên gương mặt điển trai với hàng lông mày rậm, chiếc mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng khẽ nhếch lên là khí lạnh được loan tả, hoàn toàn trái ngược với sức hút mãnh liệt từ khuôn mặt anh ta. Còn người ngồi kế bên anh là Phó Tổng giám đốc, mà người này chính là người đàn ông mà cô va vào ở quán cafe đối diện Thượng Vũ. Mặt anh ta có vẻ đã nhận ra cô, đôi môi như đang cười đùa về lời khẳng định không gặp lại của cô. Chết rồi, lần nãy thật sự chết rồi. Một Tổng giám đốc hắc ám, một Phó Tổng cô đụng độ còn nói chuyện không giữ lễ thì cuộc phỏng vấn này sẽ đi đâu về đâu? Xong rồi, người mày đắc tội là hai người đứng đầu Thượng Vũ. Thục Nghi ơi lần này rớt chắc rồi, chuẩn bị tinh thần tìm công ty khác thôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.