Tổng Giám Đốc Và Thư Kí: Ai Hơn Ai?

Chương 4: Chương 4: Phỏng vấn




Thục Nghi không còn sự tự tin như lúc ban đầu, cô không biết hôm nay là ngày gì mà xui xẻo đến thế. Đầu tiên là bị dời lại giờ phỏng vấn mà không được báo trước, thứ hai là gặp phải tên thô lỗ kia, à phải nói là Phó Tổng giám đốc chứ. Thứ ba là làm mất thẻ ra vào, làm mất hình tượng trước ban giám khảo và cuối cùng mà có lẽ là Thục Nghi lo lắng nhất chính là Tổng giám đốc ngồi đối diện với cô. Ánh mắt anh ta nhìn cô, ánh mắt của sự khinh thường khi một việc dễ dàng như tự giữ lấy thẻ không được nói chi là công việc của một thư ký?

“Hồ sơ.”, Đặng Vũ đưa bàn tay to về phía người của phòng nhân sự.

Người của phòng nhân sự lễ phép khom người đưa tệp hồ sơ về phía Đặng Vũ. Anh cầm lấy một bộ mở ra xem thông tin. Còn Phó Tổng ngồi kế bên tay thì nhận được tệp rồi nhưng vẫn chưa mở ra xem, vẫn còn giữ ánh nhìn chăm chăm vào người con gái đối diện. Không ngờ cô gái mạnh miệng nói chuyện với anh lúc nãy bây giờ như một con mèo thu lại móng vuốt, đứng im lặng ở đó, cúi thấp đầu lễ phép. Anh bất giác nhếch mép cười, cô không nghĩ là sẽ gặp lại nhưng bây giờ không phải đã gặp rồi sao? Món nợ đó, anh phải bắt cô trả cho bằng được. Dám coi thường anh? Cô là người con gái đầu tiên đấy.

Đặng Vũ đọc sơ lược qua sơ yếu lý lịch của Thục Nghi rồi ánh mắt anh dừng lại trên một mục thông tin. Hai hàng chân mày của Đặng Vũ nheo lại, đây là...thấy rất quen nhưng nhất thời anh không thể nhớ ra được. Sau đó anh dời tầm mắt đến gương mặt ngây ra đó của Thục Nghi:

“Cô là người đã làm mất thẻ ra vào?”

Thục Nghi đứng ngây ra một lúc mới nhận ra là sếp Tổng đang hỏi mình. Thục Nghi mặt xấu hổ vừa gật đầu vừa trả lời”

“Dạ đúng.”

Đặng Vũ không nói gì nữa thì trưởng phòng thư ký lên tiếng:

“Cô có biết làm mất thẻ như vậy là vi phạm nội quy công ty không? Một tấm thẻ cũng không giữ được nếu được nhận vào làm thì cô còn làm ra cái gì nữa không biết?”

Câu nói của trưởng phòng thư ký càng làm cho Thục Nghi xấu hổ hơn. Bây giờ cô suy nghĩ kỹ rồi, không được nhận vào làm là tốt nhất, chứ vào đây làm bị nói đến như thế thì cô không chịu được mất.

“Trong hồ sơ cô đã ghi là đã làm tại 3 công ty. Cô vừa xinh đẹp, học lực cũng khá, 3 công ty cô từng làm cũng là công ty khá lớn sao lại nghỉ việc?”, vị giám khảo bí ẩn nhất nêu lên câu hỏi cho Thục Nghi.

Thục Nghi nghe xong thì cũng không giấu giếm mà trả lời hết:

“Vâng tôi đã từng làm ở 3 công ty nhưng đều là xin nghỉ việc. Ở công ty đầu tiên tôi được nhận vào làm là công ty con với tên khác của tập đoàn gia đình bạn tôi nhưng tôi lại không muốn dựa dẫm vào cô ấy nên tự xin nghỉ.”

Thục Nghi ngừng lại một chút. Cô còn nhớ lần đầu tiên cô đi xin việc làm mà đã được nhận vào một công ty lớn. Cô vui biết bao nhiêu nhưng sau đó cô phát hiện đó là công ty con với tên khác của tập đoàn nhà Ngọc Khanh. Ngọc Khanh vì muốn giúp cô mà nhờ đến ba mình. Cô nhớ là cãi nhau với Ngọc Khanh đến nỗi chút nữa là tình bạn cũng cắt đứt. Cuối cùng hai người hòa nhau, Thục Nghi hiểu vì lúc đó nhà cô khó khăn cần tiền xoay sở nên Khanh mới làm như vậy.

“Ở công ty thứ 2 thì môi trường làm việc cũng như đồng nghiệp thật sự không hợp với tôi nên tôi xin nghỉ. Còn ở công ty thứ 3 thì... thì giám đốc công ty cố tình nhiều lần quấy rối tôi, tôi không thể chấp nhận được nên cũng xin nghỉ.”, Thục Nghi nói tiếp.

Phải một cô gái có ngoại hình như Thục Nghi như thế nào cũng được mọi người phải mê mẩn, huống chi là đàn ông. Khuôn mặt cô rất đẹp: da trắng hồng mịn màng, sóng mũi cao nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn cùng với đôi môi anh đào khiến người khác khó lòng mà kiềm chế. Vóc dáng thì vòng nào ta vòng nấy càng tăng thêm sức hấp dẫn.

Lúc này Đặng Vũ vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô như đang suy xét một thứ gì đó. Thấy anh im lặng thì Thế Kiệt lên tiếng với giọng nửa thật nửa đùa, nhìn không rời mắt Thục Nghi:

“Tổng giám đốc, tôi thấy anh có cả phòng thư ký rồi mà còn tuyển thư ký nữa thì phí quá. Hay là đợt này đổi qua tuyển thư ký cho Phó Tổng được không? Dù sao bên tôi cũng ít người giúp đỡ quá.”

Đặng Vũ với ánh mắt sắc lạnh nhìn Thế Kiệt:

“Cậu muốn tuyển thì tự mở mà tuyển. Nếu không muốn phỏng vấn có thể ra ngoài.”

Câu trả lời không ăn nhập vì với câu hỏi của Thế Kiệt nhưng nó như thông báo với anh rằng người thư ký sắp tuyển trong buổi phỏng vấn này là của sếp Tổng, không ai được xen vào. Thế Kiệt thấy thế thì im lặng không nói gì, tuyển thư ký? Anh đã có sự lựa chọn rồi.

“Thư ký sẽ có nhiều thời gian riêng tư của mình dành cho cấp trên vô điều kiện, cô có thể chấp nhận?”, Đặng Vũ đột nhiên lên tiếng.

Mọi người trong phòng trong phòng nghe vậy ai cũng nghĩ rằng Thục Nghi có thể sẽ được chọn. Nhưng người đã vi phạm nội quy của sếp Tổng khi còn chưa là nhân viên có thể nhận sao? Không giống tác phong làm việc của sếp lắm.

Thục Nghi theo bản năng nãy giờ nên cô gật đầu. Dù sao cô cũng không được nhận thì cứ trả lời vậy thôi cũng chả sao cả.

Đặng Vũ im lặng, chỉ gõ nhẹ ngón tay trỏ xuống bàn thì trợ lý kế bên hiểu ý, trả lời:

“Cảm ơn cô. Nếu có kết quả thì chúng tôi sẽ gọi điện thông báo.”

Thục Nghi lẳng lặng gật đầu, cảm ơn rồi cất bước đi ra khỏi phòng. Căn phòng trở lại im lặng đợi người tiếp theo phỏng vấn. Thục Nghi? Chắc chắn cô sẽ không đậu vì đã vi phạm nội quy do sếp Tổng đề ra. Nhưng như vậy càng tốt, không làm thư ký của Tổng giám đốc thì làm thư ký của Phó Tổng cũng đâu thua kém gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.