Thục Nghi được người đằng sau đỡ đứng thẳng dậy, cô mau chóng thoát ra khỏi vòng ôm rắn chắc đó, cô xoay người lại nhìn người phía sau. Đằng sau cô là một người đàn ông trẻ tuổi, cao ráo với khuôn mặt điển trai, dễ làm động lòng người khác, người đó mặc một bộ vest màu xanh dương nhạt làm cho vẻ ngoài anh ta thêm trẻ hơn.
“Cô không sao chứ?”, anh ta cười nhẹ nhàng.
“Tôi không sao, cảm ơn nhiều ạ.”, Thục Nghi nhanh tay chỉnh lại trang phục, mặt cũng đỏ cả lên.
Cảnh tượng lúc nãy vô tình lọt vào tầm mắt của Đặng Vũ. Lúc nãy anh quay lại tìm cô giữa đám người, không ngờ lại để anh thấy được cảnh ấy. Anh lạnh lùng gọi tên cô:
“Thục Nghi.”
Thục Nghi phía sau nghe thấy, lật đật đi theo sau hai người phía trước. Còn người đàn ông lúc nãy đang mỉm cười vì vẻ mặt của Thục Nghi thì nghe thấy Đặng Vũ gọi tên một cô gái, anh không ngờ là cô gái lúc nãy anh đỡ. Đó là Đặng Vũ- Tổng giám đốc của Thượng Vũ, còn cô gái lúc nãy, là người của anh ta sao? Anh ta chỉ biết nhếch miệng cười rồi tiến bước vào trong phòng hội nghị.
Bên trong phòng hội nghị được trang hoàng lộng lẫy, dường như có Đặng Vũ tham gia nên logo của Thượng Vũ được treo trên sân khấu. Anh và Lisa Vy được xếp ngồi ở hàng ghế V.I.P còn Thục Nghi ngồi cách đó 3 hàng. Không biết là tình cờ hay sắp đặt mà lúc Thục Nghi ổn định chỗ ngồi thì người ngồi cạnh cô lại là người đàn ông lúc nãy. Anh ta nhìn thấy cô liền cười, còn cô thì giả vờ ngơ quay mặt đi.
“Chào cô.”
Xung quang họ lúc này chưa đông người, hàng ghế cũng chỉ có hai người họ. Thục Nghi biết lúc này là anh ta đang nói chuyện với cô.
“Chào anh.”, Thục Nghi gượng cười.
“Chúng ta làm quen được không?”
“Tôi nghĩ tôi không xứng đâu ạ.”
“Cô là người của Đặng Vũ? Trợ lý, thư ký hay thư ký riêng?”
Thục Nghi giật mình. Anh ta quả thật rất thông minh, vừa nhìn có thể đoán được cô và Đặng Vũ có mối quan hệ gì.
“Tôi là thư ký riêng của anh ấy.”
“Tôi đoán không sai. Dù sao tôi vẫn muốn làm quen với cô. Đây là danh thiếp của tôi.”
Thục Nghi cầm trên tay chiếc danh thiếp lịch sự, màu kem. Hàng chữ trên đó còn làm cô ngạc nhiên hơn: Tổng giám đốc tập đoàn PYK: Ân Vương Hoàng. PYK là một tập đoàn lớn mạnh ngang ngửa với Thượng Vũ. Thục Nghi mở to mắt nhìn người đàn ông đối diện, ngược lại trước biểu hiện của cô thì Vương Hoàng lại cười. Ban đầu đáng lẽ anh sẽ ngồi ở hàng V.I.P cùng Đặng Vũ nhưng anh lại thấy hứng thú với cô gái này nên đổi chỗ xuống đây.
“Xin chào mừng các vị khách quý đã đến với buổi đấu giá từ thiện hôm nay. Và đặc biệt hôm nay có sự xuất hiện của hai vị Tổng giám đốc quyền lực của hai tập đoàn Thượng Vũ và PYK: Tổng giám đốc Đặng Vũ và Tổng giám đốc Ân Vương Hoàng.”
Sau lời giới thiệu của MC, một tràn pháo tay lớn và dài vang lên.
“Và mở đầu cho buổi đấu giá ngày hôm nay là một chiếc lắc tay được nạm bởi 30 viên kim cương được phu nhân của tập đoàn Phát Đạt bán đấu giá. Đây là chiếc vòng kim cương cừa mới được gia công, hoàn toàn là kim cương tự nhiên quý hiếm. Giá khởi điểm là 350 triệu. Xin mời mọi người đấu giá.”
Lần lượt những tấm bảng đấu giá được giơ lên, trong đó có cả Lisa Vy. Từ lúc nhìn chiếc vòng tay cô ta đã bị thu hút, nhất định phải có được nó. Giá của chiếc vòng càng ngày càng tănh lên, giá cao ngất ngưởng khiến ai cũng choáng váng đầu óc. Và giá cao nhất là 600 triệu, giá gần như gấp đôi lên. Cuối cùng Lisa Vy vẫn quyết tâm, giơ tấm bảng nói to:
“700 triệu.”
Cả hội trường đều im lặng, nãy giờ Đặng Vũ cũng chưa nói gì cả.
“700 triệu lần thứ nhất”
“700 triệu lần thứ hai”
“700 triệu lần thứ ba, đấu giá thành công. Chúc mừng cô Lisa Vy.”
Cả hội trường vỗ tay, còn Lisa vy thì cười tít mắt.
“Bây giờ chúng ta sẽ đến với món được đấu giá tiếp theo. Đây là một chiếc dây chuyền hình giọt nước làm bằng đá Musgravite với dọc theo sợi dây được nạm thêm 20 viên kim cương tự nhiên vừa gia công tại Pháp và là một mẫu thiết kế duy nhất trên thế giới. Sợi dây này là do phu nhân bộ trưởng bộ ngoại giao đem ra đấu giá, giá khởi điểm là 800 triệu.”
“Ôi trời 800 triệu...”, mọi người ồ lên.
Quả thật sợi dây truyền trên sân khấu kia rất đẹp, bất cứ người phụ nữ nào đều hằng ao ước được đeo nó, cả Thục Nghi cũng vậy. Nhưng nó quá xa xỉ, chỉ một sợi dây chuyền mà có khi cả đời này cô làm việc cũng không thể mua được.
Đặng Vũ cầm lấy tấm bảng trong tay:
“900 triệu.”
Mọi ánh mắt của những người xung quanh đều dồn về anh. Món đồ này quá đắt, hơn nữa Đặng Vũ đã lên tiếng thì nhất định anh ta sẽ phải có cho bằng được.
“900 triệu, có ai ra giá nữa không? 900 triệu lần một.”
“950 triệu”, Thục Nghi giật mình khi biết chủ nhân của lời nói lúc nãy là người kế bên mình- Ân Vương Hoàng.
Đặng Vũ nghe thế thì khóe miệng khẽ nhếch lên:
“1 tỷ.”
Mọi người ồ lên lần hai. 1 tỷ chỉ để mua một sợi dây chuyền thôi sao? Đúng là ông trùm của giới thương mại, chi tiền như xé vài tờ giấy.
“1 tỷ 150 triệu.”, Ân Vương Hoàng vẫn tiếp tục trả giá.
Giá tiền càng tăng cao mọi người càng nuốt nước bọt, còn Lisa Vy bên cạnh thì đang mừng thầm, chắc chắn anh ấy mua tặng mình, mình đã không chọn nhầm người.
“ 1 tỷ 500 triệu.”
Cả hội trường im lặng, Ân Vương Hoàng chỉ mỉm cười nhẹ.
“1 tỷ 500 triệu lần thứ nhất.”
“1 tỷ 500 triệu lần thứ hai.”
“1 tỷ 500 triệu lần thứ ba, đấu giá thành công, xin chúc mừng Tổng giám đốc Đặng.”
Lisa Vy vui mừng như muốn nhảy cẩng lên còn Thục Nghi thấy Đặng Vũ xài tiền quá dễ dàng, xa xỉ, xa hoa, cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi rửa tay xong, Thục Nghi đi ra khỏi nhà vệ sinh. Vừa mới đi ra định rẽ phải thì cô bất ngờ va vào một vòm ngực rắn chắn. Cô giật mình lùi lại, ngước mặt lên, hốt hoảng:
“Tổng giám đốc? Thật xin lỗi, tôi không để ý.”
“Buổi từ thiện chưa kết sao mặt em lại thế?”
“À không, tôi thấy chán nên rời khỏi một chút thôi, tôi sẽ quay lại ngay.”
Thục Nghi nói xong định cất bước đi thì bị ngăn lại:
“Đứng yên đó.”
Thục Nghi nghe thấy lời của Đặng Vũ liền đứng lại. Cô thấy Đặng Vũ trước mặt cô đột nhiên vòng ra đằng sau lưng cô. Đặng Vũ đứng sau Thục Nghi, anh nhìn vào thân hình nhỏ nhắn của cô, rồi anh đưa tay vào trong túi áo vest rút ra một sợi dây chuyền rồi cẩn thận lấy tay cầm nhẹ tóc cô để sang một bên, sau đó đưa tay đeo sợi dây chuyền lên cho cô. Thục Nghi như cảm thấy một sự lạnh của kim loại thì liền đưa tay lên sợi dây chuyền.
“Nhìn xem có đẹp không? Tôi lại thấy nó rất hợp với em.”
Đặng Vũ đưa Thục Nghi đến trước một chiếc gương to trước nhà vệ sinh. Thục Nghi nhìn mình trong gương thì giật mình, xoay sang nhìn Đặng Vũ:
“Tổng giám đốc, cái này...”
“Thích không?”
“Tôi không thể lấy được, nó quá đắt, quá xa xỉ đối với tôi.”, Thục Nghi vừa nói vừa đưa tay lên chuẩn bị tháo.
Hành động của cô bị ngăn lại bởi bàn tay to của Đặng Vũ:
“Không được tháo ra, sợi dây chuyền này rất hợp với bộ đồ em đang mặc. Giữ lấy, tôi tặng em.”
Quả thật sợi dây chuyền này rất hợp với bộ đồ và hợp với Thục Nghi. Đặng Vũ không biết vì sao mình lại tặng cho cô gái này, anh chỉ biết từ lúc anh thấy sợi dây chuyền này anh liền nghĩ đến cô, nghĩ đến cô sẽ xinh đẹp như thế nào khi đeo sợi dây này, thế là anh đã đấu giá cho bằng được sợi dây chuyền, chỉ để đeo lên cho cô, muốn thấy sự xinh đẹp của cô, nụ cười như nắng sớm mai của cô...