“Thục Nghi đi ăn không?”, Ngọc Khanh vừa làm xong công việc liền cầm máy lên gọi điện cho cô bạn thân.
“Đi chứ, mình cũng đang có chuyện muốn nói nè.”
“Vậy ra trước cửa đợi mình, mình lấy xe rồi đi.”
“Ok, mình xuống trước.”
Thục Nghi ra đứng đợi Ngọc Khanh thì một lúc sau thấy Khanh chạy xe từ bãi xe ra.
“Giờ đi đâu ăn?”, Ngọc Khanh hỏi Thục Nghi.
“Đi đâu cũng được, cậu quyết định đi.”
“Vậy ra quán cũ đi.”
Hai người quyết định ra quán cũ mà cả hai thường ăn. Đó là một quán ven đường nhỏ, khá lâu rồi từ khi mà hai người còn nhỏ. Nó gắn liền với kỉ niệm của Khanh và Nghi. Mỗi lần có chuyện vui buồn gì cũng ngồi đây tâm sự.
“Hai cháu đến sao?”
“Dạ vâng, bác cho cháu 2 tô như cũ nha.”
“Được, đợi bác một chút.”
Thục Nghi ngồi so đũa, lấy muỗng cho cả hai rồi tâm sự với Ngọc Khanh:
“Cậu biết không Tổng giám đốc là một kim chủ đấy, xung quanh có rất nhiều cô gái nổi tiếng theo.”
“Cậu nói thật chứ? Nhìn sếp Tổng vậy mà như thế sao?”, Ngọc Khanh ngạc nhiên.
“Ừa. Cậu biết Lisa Vy không? Hồi chiều mới đến hẹn anh ta đi buổi từ thiện đấu giá vào ngày mai. Mà cậu không biết đâu lúc mình vào hai người đó còn ân ân ái ái làm mình thấy rất khó chịu.”
“Thật vậy sao? Đúng là những chuyện này mình chưa từng nghe bao giờ.”
Hai người mãi nói chuyện thì chủ quán đem ra 2 tô mì tàu nóng hổi, thơm phức, họ vừa ăn vừa nói chuyện.
“Hơn nữa anh ta còn nói mình ngày mai phải tham dự buổi từ thiện đó, mình từ chối nhưng không được. Anh ta nói mai sẽ có nhiều người nổi tiếng, nên mặc đẹp một chút.”
“Sếp nói đúng đó. Dù cậu không nổi tiếng nhưng tham gia một sự kiện như thế phải chuẩn bị một chút.”
“Nhưng cậu biết mình không có đồ đẹp gì cả, chỉ là những đồ đi làm thường ngày thôi.”
“Đừng lo, cậu còn có người bạn này mà. Mình sẽ lựa cho cậu một bộ đồ đẹp nhé. Lát qua nhà mình lấy, được chứ?”
“Cảm ơn cậu nhiều nhé.”
******
Buổi tối hôm đó...
Thục Nghi đang chuẩn bị tài liệu cho ngày mai thì điện thoại đổ chuông. Cô mãi nhìn tệp tài liệu nên không để ý đến tên người gọi.
“Alo?”
“Tôi, Đặng Vũ.”
“Ôi, Tổng giám đốc, thật xin lỗi tôi không để ý. Anh gọi có việc gì không ạ?”
“Ngày mai khi tôi đi gặp đối tác bên Anh cô không cần đi chung, hãy chuẩn bị cho buổi từ thiện.”
“Vâng, tôi hiểu rồi ạ.”
******
Trong lúc Đặng Vũ đi tiếp đối tác thì Thục Nghi đang chuẩn bị cho buổi từ thiện. Ngọc Khanh cũng xuống giúp cô một chút rồi lên tiếp tục công việc. Đây là lần đầu tiên cô tham dự một sự kiện lớn với nhiều người nổi tiếng như vậy nên hồi hộp là một điều không thể tránh khỏi. Vào lúc này cô đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, đứng trước gương, cô thở dài điều hòa. Từ lúc đó đến giờ cô chưa từng được mặc đẹp như vậy, nó dường như là một việc xa xỉ đối với cô lúc này.
Chiếc xe Bentley màu đen dừng lại trước cổng tập đoàn, trên xe đã có Đặng Vũ và Lisa Vy. Đúng giờ Thục Nghi xuất hiện. Từ chiếc kính màu đen trong xe Đặng Vũ đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn, xinh đẹp của cô. Anh mở cửa bước xuống xe, Lisa Vy cũng theo sau. Thục Nghi dừng trước mặt Đặng Vũ, hơi cúi mặt, Đặng Vũ đứng lặng một chỗ hồi lâu. Cô gái trước mặt anh quả thực rất xinh đẹp. Hôm nay cô mặc một chiếc đầm trắng cúp ngực với họa tiết hoa lúc vào thu tôn lên vóc dáng đẹp của cô với làn da trắng, đôi vai gầy nhỏ nhắn, chiếc váy dài trên đầu gối làm lộ ra đôi chân dài thon thả, ngay phần eo được thêu một hàng họa tiết bao quanh làm cho phần eo thêm duyên dáng, mềm mại, chân váy thì xòe như một chiếc đầm của một cô công chúa. Mái tóc dài được uốn xoăn nhẹ kết hợp với gương mặt trắng nõn được trang điểm nhẹ càng làm tôn thêm vẻ đẹp của Thục Nghi. Trong đáy mắt sâu thẳm của Đặng Vũ bây giờ là hình ảnh xinh đẹp của Thục Nghi, như một cô công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Ngay lần đầu tiên gặp mặt anh đã biết cô xinh đẹp nhưng hôm nay với vẻ ngoài như vậy lại càng xinh đẹp hơn bội phần, rất dễ làm lay động người khác.
“Chúng ta đi thôi Vũ, trễ giờ rồi.”, Lisa Vy liếc nhìn Thục Nghi. Đặng Vũ đang nhìn cô gái này nãy giờ mà quên đi sự hiện diện của cô ta.
Đặng Vũ vì lời nói của Lisa Vy mà lấy tại tầm mắt:
“Lên xe đi.”
Lisa Vy và Đặng Vũ thì cùng nhau lên hàng ghế sau còn Thục Nghi lên xe ngồi ở chiếc ghế lái phụ. Vừa lên xe chú Kiên đã thốt lên:
“Thục Nghi, hôm nay cháu xinh đẹp quá.”
Thục Nghi ngại đỏ mặt:
“Chú Kiên, chú quá lời rồi.”
Lisa Vy ngồi phía sau nghe thế liền khó chịu:
“Vũ, từ bao giờ anh bắt đầu tuyển những người nói nhiều thế?”
“Chú Kiên, chúng ta đi thôi.”
Chú Kiên nghe vậy gật đầu, đạp ga chiếc xe lao về phía trước. Trên xe lúc nào Lisa Vy cũng ôm chặt, dính vào người Đặng Vũ, có vẻ hạnh phúc với vẻ quyến rũ của mình trói chân được Đặng Vũ. Bình thường một cô gái cao lắm chỉ ở bên anh 3 tháng mà thôi nhưng cô ta thì khác, cô ta tự hào mình đã ở bên anh được hơn nửa năm, chắc chắn anh sẽ không thể dứt ra khỏi cô ta.
Nửa tiếng sau...
Chiếc xe đi vào sảnh chính của một khách sạn lớn. Cánh cửa được mở ra, Đặng Vũ và Lisa Vy bước ra trước, lần lượt các phóng viên chạy ùa đến để phỏng vấn. Phía sau đó là Thục Nghi lẳng lặng bước ra, không ai để ý đến cô cả, mọi người ai cũng dồn hết sự chú ý vào cặp đôi đang đứng trước thảm đỏ. Mặc dù là buổi từ thiện nhưng cách chào đón không khác gì là một buổi lễ trao giải lớn, thật là nực cười, từ thiện đây sao? Hay là buổi lễ trao giải xem ai là người diễn giỏi nhất trong đêm hôm nay?
“Cô Lisa Vy, đây là Tổng giám đốc của Thượng Vũ- Đặng Vũ. Hai người đi chung có phải công khai tình cảm không?”
“Cô Lisa Vy xin hỏi cô và Tổng giám đốc Đặng có mối quan hệ gì ạ?”
“Cô Lisa xin cô chia sẻ một chút“...
Loạt phóng viên ồ ạt tiến lên nhằm phỏng vấn, mong muốn lấy được tin tốt cho báo sáng mai. Người này chen người nọ, người nọ đẩy người kia cuối cùng lại đẩy ngã người con gái phía sau họ. Vì mang giày cao gót không quen cộng thêm ánh đèn flash từ các máy chụp hình nên Thục Nghi khó mà đứng vứng, trong lúc cô nghĩ lần này ngã thật, làm trò đùa cho mọi người thì đột nhiên có một cánh tay rắn chắc từ đằng sau vây lấy cô, bọc lấy thân thể cô gọn trong lòng, không để cô ngã xuống đất...