Tổng Giám Đốc Và Thư Kí: Ai Hơn Ai?

Chương 35: Chương 35: Sự trừng phạt




Thục Nghi buông tay nắm cửa ra, đi đến đứng trước mặt Đặng Vũ lạnh lùng hỏi.

“Rốt cuộc là anh muốn cái gì đây?”

Đặng Vũ chưa vội trả lời Thục Nghi, anh đứng lên đi về tử rượu lấy một chai ra, lót chất lỏng màu đỏ sẫm vào một chiếc ly thủy tinh, lắc lắc vài cái.

“Câu này là tôi hỏi em mới đúng.”

Thục Nghi nghe thấy khó hiểu, đi đến chỗ Đặng Vũ.

“Ý anh là sao?”

“Chẳng lẽ làm tình nhân của tôi vẫn chưa thoả mãn được em?”

Đặng Vũ đứng đối diện Thục Nghi, ánh mắt lạnh băng lướt trên người cô.

“Anh nói gì tôi không hiểu?”

“Là không hiểu thật hay cố tình không hiểu?”, Đặng Vũ hỏi ngược lại cô.

“Anh nói thẳng ra đi.”, Thục Nghi có vẻ mất kiên nhẫn.

“Được, em muốn nói thẳng, tôi nói thẳng với em. Hắn ta là gì của em?”

Đặng Vũ uống hết ly rượu rồi đặt ly lên bàn, đưa tay kéo Thục Nghi lại, hai cánh tay rắn chắc của anh ôm chặt eo của cô.

“Anh muốn nói ai?”, Thục Nghi ngước mắt hỏi Đặng Vũ.

“Gia Khương.”

“Tôi chỉ xem anh ấy là một người anh trai.”

“Anh trai? Thật nực cười.”, Đặng Vũ nhếch môi cười, anh trai sao? Anh không tin.

“Anh không tin thì tùy anh, tôi không có lừa anh.”

Như thấy sự chân thật trong ánh mắt của Thục Nghi, bỗng nhiên Đặng Vũ cảm thấy lòng anh muốn tin cô vô điều kiện nhưng Gia Khương thì không, nhìn thái độ của hắn ta dù có mù cũng biết là có ý với Thục Nghi.

“Còn Thế Kiệt?”

“Anh ấy là bạn tôi.”

“Em không thấy lời nói dối của em có sự sai sót à? Hai người đàn ông đêm nay đều có thái độ với em như em là của họ, vậy mà em lại tỉnh bơ nói chỉ xem họ là bạn, là anh trai sao?”

Đặng Vũ nói xong dùng lực tay siết chặt eo Thục Nghi khiến cô đau, mặt cũng nhăn nhó khó chịu.

“Anh làm tôi đau.”

“Tôi nhắc cho em nhớ, em là tình nhân, là người phụ nữ của tôi, đừng có hở một chút là đi chung với mấy thằng đàn ông như thế, nghe rõ chưa?”

“Anh đang xúc phạm tôi đấy.”, Thục Nghi tỏ vẻ tức giận.

“Tôi nói gì sai sao? Hay là em cùng bọn họ lên giường rồi nên mới phản ứng gắt như thế?”, Đặng Vũ nở nụ cười lạnh, không ngờ cô giả vờ hay thật, khiến anh bị lầm tưởng cô là một cô gái ngây thơ, trong sáng khác với những người phụ nữ ngoài kia.

“Anh biết mình đang nói gì không? Tôi đã chấp nhận làm tình nhân của anh chắc chắn tôi không động chạm gì với những người đàn ông khác.”, Thục Nghi như rưng rưng.

“Được, em nói em chưa từng động chạm với họ, vậy chứng minh đi.”

Đặng Vũ nói rồi tiến đến ngấu nghiến hôn cô, có lẽ vì sức anh quá mạnh nên làm cô đau, cô khẽ lên tiếng:

“Anh buông tôi ra.”

Nụ hôn của Đặng Vũ trượt xuống cần cổ trắng, rồi đến xương quai xanh gợi cảm của cô, hành động của anh khiến Thục Nghi sợ hãi, cô chắn hai tay trước lồng ngực của anh.

“Xin anh, dừng lại đi. Anh đang làm gì vậy?”

“Em đã chấp thuận làm tình nhân của tôi, làm những việc này là hiển nhiên.”

Nghe được câu nói của Đặng Vũ, Thục Nghi như chết lặng, cô cũng ngừng việc ngăn cản anh, hai tay cô buông lơi, nụ cười nhạt hiện trên mặt cô.

“Thì ra làm tình nhân là bao gồm luôn cả việc này.”

“Không phải sao?”

Đặng Vũ thấy Thục Nghi không còn tỏ thái độ chống đối thì vẫn tiếp tục hành động của mình. Anh đặt nụ hôn lên đôi môi cô, sau đó trượt xuống cần cổ và xương quai xanh một lần nữa, bàn tay không an phận của anh bắt đầu không nghe lời mà dò xét thân thể cô, ngón tay dài kéo khóa chiếc váy cô xuống, chiếc váy tuột xuống làm lộ ra một thân hình cân đối, nóng bỏng của Thục Nghi. Đặng Vũ lại tiếp tục tháo khóa áo ngực của cô vứt xuống đất, cởi luôn chướng ngại vật cuối cùng ở phía dưới rồi đẩy cô ngã xuống chiếc giường lớn phía sau.

Trái với hành động dồn dập, khẩn trương của Đặng Vũ thì Thục Nghi chỉ im lặng, không nói gì cũng không chống đối, nước mắt của cô bắt đầu chảy ra. Đặng Vũ đang cởi quần áo của chính bản thân thì thấy những giọt nước mắt của cô, trong lòng có chút kì lạ, bỗng nhiên anh muốn dừng lại tất cả. Nhưng, hành động thân mật của cô đố với Gia Khương, Thế Kiệt cùng nụ cười tươi như ánh sáng sớm mai của cô làm anh không thể cho qua, cô nên nhớ, cô là người phụ nữ của anh, mãi mãi là như vậy.

“Em rất đẹp, rất dễ dụ hoặc người khác.”, Đặng Vũ mở lời khen ngợi thân hình của Thục Nghi.

Thân hình to lớn của Đặng Vũ đè lên thân hình nhỏ nhắn của Thục Nghi, tay anh lau đi những giọt nước mắt của cô. Anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng hơn lên đôi môi như hoa đào của cô, từ từ trượt xuống đến cổ, rồi xuống nơi gò bồng đào cao mềm mại, rồi xuống đến chiếc bụng phẳng của cô nhưng Thục Nghi nãy giờ vẫn không phát ra một âm thanh nào, một tiếng rên nhẹ cũng không.

Đặng Vũ quỳ trên giường, đưa hai bàn tay to tách hai chân của Thục Nghi ra rồi đưa thân mình vào trong. Thục Nghi nãy giờ không nói một lời khi thấy hành động của Đặng Vũ, cô biết anh sắp làm gì, đến lúc này cô mới lên tiếng cầu xin.

“Xin anh, đừng làm như vậy, anh muốn tôi không gặp họ tôi sẽ làm, xin anh.”, nước mắt của cô bắt đầu chảy nhiều hơn.

“Đây chính là hình phạt khi em không nghe lời và...chứng minh lời em nói là thật.”, Đặng Vũ nhếch môi cười.

“Không...không, xin anh...”

Thục Nghi như nấc lên mà cầu xin. Nhưng mặc kệ lời của Thục Nghi, Đặng Vũ liền đâm mạnh vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, đột nhiên anh thấy ướt ướt, như có cái gì túa ra.

“A......”, Thục Nghi la thất thanh.

Đặng Vũ cúi đầu xuống nhìn, từ dưới bụng Thục Nghi những tia máu bắt đầu túa ra, cái này....

“Em còn sao?”, Đặng Vũ giật mình.

Thục Nghi đau khổ nằm trên giường không nói nên lời, nước mắt thi nhau chảy ra, một lúc sau cô mới lên tiếng.

“Anh hài lòng rồi chứ? Bỏ tôi ra được chưa?”, giọng Thục Nghi lúc này còn lạnh hơn băng.

Đặng Vũ lúc này có cảm giác rất lạ, anh đưa tay nhẹ lau đi những giọt nước mắt đang trào ra của cô.

“Không, em đẹp thế này thì làm sao tôi dứt ra được. Em nên nhớ, người khai phá cơ thể em là tôi, thân thể này chỉ thuộc về một mình tôi thôi.”

Đặng Vũ nói xong bắt đầu luận động nhanh hơn, Thục Nghi vẫn tiếp tục im lặng, không phát ra một tiếng rên nào. Cô bây giờ là gì nhỉ, khác nào gái bán thân chứ. Sự trinh trắng của cô đã bị anh phá hoại chỉ trong một đêm, rốt cuộc cô đã làm gì sai để phải bị trừng phạt như thế này?

....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.