“Ba đứa nói chuyện gì mà vui thế?”
Mẹ Ngọc Khanh sau một hồi nói chuyện cùng bạn làm ăn thì quay trở lại, đi bên cạnh bà còn có ba Ngọc Khanh.
“Dạ không có gì đâu mẹ.”, Gia Khương vẫn nở nụ cười trên môi.
“Ai nói, mẹ, con trai mẹ chê còn gái mẹ bà già không ai thèm lấy kìa.”, Ngọc Khanh tức tối mách mẹ.
“Thì anh hai con nói đúng rồi còn gì, đến giờ vẫn chưa thấy ai đến giới thiệu là bạn trai con cả.”, mẹ Ngọc Khanh vờ như than vãn.
“Mẹ...”
Ngọc Khanh xấu hổ đến đỏ cả mặt, còn Thục Nghi và Gia Khương thì ôm bụng mà cười sang sảng.
“Thôi, không giỡn nữa. Ngọc Khanh và Gia Khương qua chào Chủ tịch Đặng và Tổng giám đốc Đặng đi, nếu quên là không phải phép đấy.”, ba Ngọc Khanh lên tiếng.
“Được.”, Gia Khương trả lời.
Ngọc Khanh quay lại nhìn Thục Nghi.
“Mình đi chào rồi quay lại nhé.”
“Được, cậu cứ đi đi, mình sẽ đợi ở đây.”
Nói rồi cả gia đình bốn người nhà Ngọc Khanh tiến về phía chỗ ngồi lúc nãy của Chủ tịch Đặng và Thế Kiệt, bây giờ Đặng Vũ cũng ngồi kế bên.
“Chủ tịch Đặng, chúc mừng kỷ niệm thành lập Thượng Vũ.”
Ba Ngọc Khanh xởi lởi rồi đưa tay ra. Ông nội của Đặng Vũ cũng vui vẻ bắt tay ông, giọng trầm thấp.
“Chủ tịch Trần, cảm ơn đã đến tham dự.”
“Chủ tịch Đặng khách sáo rồi.”
“Đây là...”, ông nội Đặng Vũ đưa mắt nhìn qua Ngọc Khanh và Gia Khương.
“À, chúng là con trai và con gái của tôi, Gia Khương và Ngọc Khanh.”
“Chủ tịch Đặng, chào ông.”, Gia Khương mở lời trước.
Rồi Thục Nghi cũng nối tiếp sau đó.
“Chủ tịch Đặng, chào ông.”
“Con trai và con gái Chủ tịch Trần đúng là anh tuấn và xinh đẹp hơn người.”, ông nội Đặng Vũ vỗ tay lên mu bàn tay của ba Ngọc Khanh.
“Chủ tịch Đặng nể mặt thôi.”
“Ta nghe nói cháu hiện đang làm ở Thượng Vũ?”, ông lão nhìn Ngọc Khanh.
“Dạ đúng ạ, mong Chủ tịch Đặng chỉ bảo thêm.”
“Miệng mồm lanh lợi. Còn cháu thì thế nào?”, ông lão lại tiếp tục dời tầm mắt đến Gia Khương.
“Cháu vừa đi tu nghiệp về ạ, sắp tới sẽ vào MCS làm việc.”
“Chủ tịch Trần nuôi con rất khéo. Đây là Đặng Vũ thì ông bà đã biết rồi.”, ông lão bắt đầu đưa tay giới thiệu.
“Tổng giám đốc Đặng, tuổi trẻ tài cao.”
“Cũng nhờ chủ tịch Trần chiếu cố.”, Đặng Vũ giọng trầm thấp.
“Còn đây là Thế Kiệt, cháu nội tôi và cũng là Phó Tổng của Thượng Vũ.”, ông lão đưa tay đến trước mặt Thế Kiệt.
Ngọc Khanh nghe ông lão giới thiệu xong liền bất ngờ. Gì chứ, Phó Tổng là cháu nội của Chủ tịch Đặng, là em trai của Tổng giám đốc sao? Đúng rồi, Thục Nghi nói họ cùng mang họ Đặng, sao cô lại không nghĩ đến chuyện đó chứ. Có thể Thế Kiệt đã nói chuyện với Đặng Vũ yêu cầu Lisa Vy không được làm phiền Thục Nghi nữa, nếu không một thời gian qua cậu ấy cũng đâu được yên ổn như vậy? Ngọc Khanh mở to mắt ngạc nhiên nhìn Thế Kiệt.
Sau khi chào hỏi Chủ tịch Đặng, Đặng Vũ và Thế Kiệt xong thì gia đình Ngọc Khanh còn đi chào hỏi thêm một số người nữa, trong khi đó Thục Nghi vẫn đứng ở góc phòng, yên lặng.
“Thục Nghi.”, Thế Kiệt nãy giờ mới có thể tách ra khỏi đám đông kia mà đến nói chuyện với cô.
Thục Nghi xoay đầu lại, Thế Kiệt hôm nay mặc bộ vest xám kết hợp với cà vạt xanh đậm, anh dần đi đến phía cô.
“Thế Kiệt, chào anh.”
“Lúc nãy gặp cô nhưng chưa kịp nói chuyện. Hôm nay cô rất đẹp.”, Thế Kiệt chăm chú nhìn Thục Nghi.
Thục Nghi ngượng đỏ mặt.
“Anh nói quá lời rồi, tôi nở hết cả mũi hết.”
Biểu hiện đáng yêu của Thục Nghi làm Thế Kiệt chết lặng...
“Tổng giám đốc, đến giờ xuống phát biểu rồi ạ.”, Phong nhắc nhở Đặng Vũ đang ngồi gần sân khấu.
“Được.”, Đặng Vũ đứng dậy, chỉnh lại quần áo rồi cất bước đi về phía lối vào. Khi gần đến gần cửa, anh đưa mắt tìm Thục Nghi nãy giờ vẫn đứng ở góc phòng, cuối cùng anh cũng thấy cô, mà không chỉ riêng một mình cô, anh còn thấy em trai quý báu của mình đang nói chuyện với cô, họ vui vẻ cười với nhau, rồi đột nhiên Thế Kiệt vươn tay ra đưa lên sát gần khuôn mặt Thục Nghi. Đặng Vũ nhìn Thế Kiệt bằng ánh mắt lạnh như băng rồi bước ra khỏi phòng...
“Đứng yên”, Thế Kiệt nói với Thục Nghi.
Thục Nghi cũng nghe lời, đứng yên. Cô thấy Thế Kiệt đưa tay lên gần khuôn mặt mình giống lần trước, ngón tay dài của anh vuốt lọn tóc của cô bị gió của máy lạnh công nghiệp gần đó thổi che cả một bên mắt, hành động của anh dịu dàng như sợ làm cô đau.
“Cảm ơn anh.”, Thục Nghi cười rồi quay mặt sang phía khác.
*******
Sau khi Đặng Vũ xuống sảnh dưới phát biểu về kỷ niệm thành lập Thượng Vũ và tiệc mừng công, anh trở lại sảnh trên và buổi tiệc được bắt đầu...
Thục Nghi, Thế Kiệt, Ngọc Khanh và Gia Khương cùng ngồi một bàn trong khi Đặng Vũ ngồi cùng Chủ tịch Đặng và một số vị khách quý. Bốn người ngồi ăn uống, nói chuyện rất vui vẻ, một lúc sau đến giữa buổi tiệc thì MC có giới thiệu có tổ chức nhảy khiêu vũ cho các vị khách. Thế Kiệt nhanh tay kéo tay Thục Nghi đến sàn nhảy, phía sau Gia Khương cũng kéo Ngọc Khanh ra theo.
Sàn nhảy lúc này có rất nhiều cặp đôi chuẩn bị khiêu vũ, nhưng có lẽ nổi bật nhất là cặp đôi của cô gái lúc nãy đi vào cùng Tổng giám đốc Đặng và Phó Tổng Thượng Vũ, Đặng Vũ ngồi ở bàn tiệc chính diện sàn nhảy nhìn thấy Thục Nghi sẽ khiêu vũ cùng Thế Kiệt thì ánh mắt anh tối sầm lại, sự băng giá bao phủ cả đôi mắt, quét lên người hai người họ.
Nhạc nổi lên, Thế Kiệt lấy hai tay của Thục Nghi đặt lên vai mình, tay anh thì đặt lên hai bên eo của cô, cả hai người cùng hòa vào tiết tấu bài nhảy.
“Cô biết khiêu vũ sao?”, Thế Kiệt hỏi Thục Nghi.
“Ngọc Khanh có chỉ tôi.”
“Hèn gì tôi không thấy cô giẫm lên chân người khác mà lại nhảy rất theo nhịp.”, Thế Kiệt nhìn Thục Nghi cười, hình ảnh rất tình cảm.
Một nửa bài nhảy trôi qua, cặp của Gia Khương và Ngọc Khanh di chuyển gần đến bên cặp của Thế Kiệt và Thục Nghi. Gia Khương nhìn thấy hai người họ cực kì nhập tâm vào điệu nhảy, anh hơi nheo mày, liền mở ra lời đề nghị.
“Phó Tổng, hay tôi và anh thay đổi một chút đi, cứ giữ như vậy có thể gây nhàm chán.”, Gia Khương nhìn thẳng vào mắt của Thế Kiệt.
Thế Kiệt như nhìn ra điều gì đó, hỏi ngược lại.
“Anh muốn thế nào?”
“Đổi bạn nhảy.”, Gia Khương lập tức trả lời.
Cuộc nói chuyện của hai người đàn ông làm cho Thục Nghi và Ngọc Khanh kinh ngạc, họ đang nói gì vậy.
Thế Kiệt cười nhạt, khẽ nhún vai.
“Được, cứ làm theo lời của anh đi.”
Thục Nghi và Ngọc Khanh đều đang nhún nhảy theo điệu nhạc thì bị hai người đàn ông dùng bàn tay đẩy nhẹ ra ngoài, xoay một vòng thì cả hai đều đổi vị trí, Ngọc Khanh qua với Thế Kiệt còn Thục Nghi thì lại trở thành bạn nhảy của Gia Khương. Cả hai cặp đều tiếp tục khiêu vũ, sự đổi bạn nhảy của họ được mọi người xem như có kịch bản, ai nấy đều vỗ tay ủng hộ.
“Kỹ thuật nhảy của em tiến bộ hơn nhiều.”, Gia Khương nhìn chăm chú Thục Nghi, trong ánh mắt anh có tia ôn nhu cùng sự yêu thương.
“Cũng nhờ anh và Ngọc Khanh chỉ dẫn thôi.”, Thục Nghi nở nụ cười làm mê mẩn chúng sinh.
Còn bên Ngọc Khanh và Thế Kiệt.
“Cô chỉ dẫn cho Thục Nghi rất tốt.”
“Ý anh là gì ạ?”, Ngọc Khanh khó hiểu.
“Thục Nghi nói với tôi chính cô là người dạy cho cô ấy khiêu vũ.”, Thế Kiệt đưa mắt nhìn bóng lưng của Thục Nghi.
Ngọc Khanh nhìn thấy ánh mắt của Thế Kiệt nhìn về phía Thục Nghi mà không phải là cô, trong lòng có chút hụt hẫng.
“Anh quá khen rồi.”
Tiệc khiêu vũ diễn ra xuyên suốt buổi cho đến khi kết thúc, Thế Kiệt thay mặt ông nội và Đặng Vũ tiễn khách. Sau khi mọi người về hết, chỉ còn gia đình Ngọc Khanh thì ba mẹ cô còn nói chuyện với Chủ tịch Đặng một lúc, còn Khanh và Khương thì ra tạm biệt Thục Nghi.
“Mình và anh hai về nhé, cậu về cẩn thận.”, Ngọc Khanh nắm tay Thục Nghi.
“Hay em về chung xe với nhà anh đi cho an toàn, trời tối lắm rồi.”, Gia Khương lo lắng.
“Không sao, em tự về được.”, Thục Nghi từ chối lời đề nghị của Gia Khương.
“Vậy em phải cẩn thận. Ngủ ngon.”
“Em biết rồi, hai người ngủ ngon nhé.”, Thục Nghi vỗ vỗ tay Ngọc Khanh.
“Đã tạm biệt nhau xong chưa, về nhé.”, mẹ Ngọc Khanh từ trong phòng đi ra.
“Cháu chào hai bác ạ.”, Thục Nghi lễ phép cúi đầu.
“Gia đình bác về nhé.”, mẹ Thục Nghi chào Thục Nghi rồi bốn người lên xe ra về.
Đặng Vũ cũng từ trong phòng ra, khi đi qua Thục Nghi thì đưa tay nắm lấy tay cô kéo đi. Anh mở cửa nhấn cô vào trong xe rồi ra lệnh cho chú Kiên rồ ga đi. Xe đi một lúc thì Thục Nghi nhìn phong cảnh xung quanh, ngạc nhiên nhìn Đặng Vũ.
“Đây không phải là đường về nhà tôi.”
Đặng Vũ ánh mắt lạnh lùng xoay sang nhìn cô, giọng trầm thấp.
“Tôi có nói là đưa em về nhà à?”
“Vậy anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Đặng Vũ không trở lời câu hỏi của Thục Nghi. Một lúc sau chiếc xe tiến vào sân biệt thự nhà Đặng Vũ. Anh mở cửa xuống xe, kéo Thục Nghi theo sau. Vào đến nhà thì dì Phúc chạy ra chào hỏi thì phát hiện Thục Nghi cũng về theo cậu chủ.
“Cậu chủ, cậu đã về.”
“Không có lệnh của tôi không ai được phép bước chân lên lầu.”
Đặng Vũ lạnh lùng ra lệnh rồi kéo Thục Nghi lên cần thang, đi về hướng phòng ngủ của anh. Đặng Vũ mở cửa, sau khi cả hai người đã vào trong thì đóng mạnh lại làm dì Phúc ở dưới lầu hoảng sợ, rốt cuộc có chuyện gì vậy, giờ này sao Thục Nghi còn đến đây?
Trong phòng ngủ, Đặng Vũ cởi bỏ áo vest ngoài vắt lên ghế sofa, trầm ổn ngồi xuống ghế. Còn Thục Nghi thì đang lo sợ, không ngừng cố gắng mở cửa phòng nhưng nó vẫn cứng ngắc, không chịu nhúc nhích gì cả.
“Em có cố gắng mở cũng vô ích, không có dấu vân tay của tôi em không thể ra ngoài.”
Đặng Vũ nói một câu như dập tắc hy vọng của Thục Nghi. Cuối cùng anh ta đang suy nghĩ gì sao lại lôi cô về đây, rồi giam không cho cô ra ngoài, anh ta định làm gì chứ? Mặt Thục Nghi dần lộ ra vẻ lo lắng, cảm giác bất ổn đang dâng lên trong lòng...