Tổng Giám Đốc Và Thư Kí: Ai Hơn Ai?

Chương 33: Chương 33: Tái ngộ




Đặng Vũ nắm tay Thục Nghi đi vào sảnh trên dành cho khách quý. Khi cả hai bước vào tất cả các ánh mắt đều dồn vào họ, ngạc nhiên có, ngưỡng mộ có, ánh mắt ghen tị của các cô tiểu thư luôn yêu thích Đặng Vũ và ánh mắt chăm chú của những người đàn ông dành cho Thục Nghi cũng có. Thục Nghi hôm nay thật sự quá nổi bật, cả chiếc đầm cô mặc và cả Musgravite. Từ đằng xa ở một chiếc ghế của người chủ trì là Chủ tịch của Thượng Vũ- ông nội của Đặng Vũ và người ngồi bên cạnh ông là Thế Kiệt đang quan sát cặp đôi vừa bước vào.

“Cô gái đi cùng anh trai cháu là ai vậy?”, ông lão lên tiếng hỏi Thế Kiệt.

“Dạ, là thư ký của anh ạ.”

Ông lão vẫn đang hỏi về Thục Nghi với Thế Kiệt thì Đặng Vũ và cô cùng đi đến trước mặt ông. Đặng Vũ nhìn ông lão rồi giới thiệu với Thục Nghi.

“Đây là Chủ tịch của Thượng Vũ- ông nội tôi.”

Thục Nghi nghe xong liền cúi đầu chào lễ phép.

“Thật hân hạnh quá, ông Đặng.”

“Cô là Thục Nghi, thư ký của Đặng Vũ?”

Ông lão nhìn Thục Nghi, giật mình. Cô gái này, nhìn rất quen, có phải ông từng gặp ở đâu rồi không?

“Dạ, đúng ạ.”

Ông lão nhìn qua Đặng Vũ, giọng trầm thấp giống anh mọi ngày.

“Đáng lẽ nhân viên phải dự tiệc ở sảnh dưới chứ, sao cô gái này lại ở đây?”

Câu hỏi của ông làm Thục Nghi đứng hình, không thể mở lời, Đặng Vũ đứng bên cạnh im lặng một lúc lâu rồi lên tiếng.

“Là cháu cho phép Thục Nghi ở đây, hơn nữa cô ấy còn có bạn, lát bạn cô ấy sẽ đến.”

Bạn sao? Đặng Vũ, anh đang nói cái gì vậy, cô không hiểu gì hết.

Thế Kiệt đứng bên cạnh ông lão nãy giờ chăm chú nhìn Thục Nghi. Cô gái này hôm nay rất xinh đẹp, đẹp hơn cả buổi hẹn hôm trước nữa, tim Thế Kiệt khẽ xao xuyến. Cô gái này rất có ma lực quyến rũ người khác, khiến người khác không thể tách ra được, cả Thế Kiệt cũng vậy, chắc chắn anh phải có được cô...

Thục Nghi sau khi chào hỏi ông nội của Đặng Vũ xong thì cô đi vào một góc của căn phòng, tránh né mọi người. Thục Nghi lặng nhìn Đặng Vũ đằng kia với bóng lưng vững chãi, kiêu ngạo đang nói chuyện với những vị khách quý của buổi tiệc, rồi cô nhìn lại bản thân mình. Thục Nghi khẽ cười nhạt, cho dù cô mặc trên người một chiếc váy hàng hiệu, đeo một sợi dây chuyền quý giá, đắt tiền như Musgravite nhưng cô vẫn là cô, là người mãi mãi không thuộc về thế giới này, tầng lớp này.

“Thục Nghi.”

Thục Nghi đang mãi đứng suy nghĩ thì từ đằng xa có một giọng gọi tên cô. Thục Nghi quay đầu nhìn, lúc này cô mới hiểu câu nói lúc nãy của Đặng Vũ. Thì ra ngày hôm nay gia đình của Ngọc Khanh cũng tham gia buổi tiệc, đúng rồi có lần Ngọc Khanh có nói tập đoàn nhà cô có một hạng mục đang hợp tác với Thượng Vũ.

Ngọc Khanh cùng ba mẹ cô về hướng của Thục Nghi trong khi đó Thục Nghi cũng dần đi về phía họ, khi đứng trước mặt ba mẹ Khanh, cô cúi đầu.

“Cháu chào hai bác ạ.”

Mẹ Ngọc Khanh rất quý Thục Nghi, thấy cô bạn thân của con gái mình thì vui vẻ nắm lấy tay cô.

“Chào cháu, lâu rồi bác cháu ta mới gặp nhau đấy. Bác nghe nói cháu làm việc ở Thượng Vũ cùng Khanh đúng không?”

“Dạ đúng rồi ạ. Hai bác dạo này khỏe không ạ?”

“Chúng ta đều khỏe, sao cháu không ghé qua nhà như lúc trước nữa?”, ba Ngọc Khanh cũng nối tiếp câu chuyện.

“Dạ dạo này công việc của cháu bận quá nên không thể ghé, nhưng cháu hứa cháu sẽ ghé ạ, cháu nhớ các món ăn của bác gái nấu lắm.”

“Được, bác đợi cháu đấy nhé.”

Cả ba người đều đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên có một ông bạn làm ăn của ba Ngọc Khanh đến chào hỏi, sau đó họ cũng đến chỗ khác bàn chuyện, rồi hẹn nhau cùng đến gặp Chủ tịch Đặng và Đặng Vũ. Không gian lúc này chỉ còn Ngọc Khanh và Thục Nghi.

“Thục Nghi, hôm nay mình có dẫn một người đến nữa.”, Ngọc Khanh tỏ vẻ bí mật.

“Ai đây, mình đâu nghe cậu có bạn trai hay là, Khanh giấu mình mà yêu phải không?”, Thục Nghi thọt lét Ngọc Khanh.

“Nếu cho anh không Ngọc Khanh, anh cũng không thèm.”

Ngọc Khanh và Thục Nghi còn đang đùa giỡn thì đột nhiên từ sau lưng Ngọc Khanh một giọng nói ấm áp của người đàn ông cất lên. Một lúc sau, người đàn ông tiến lên trên, hai tay đút vào túi quần, đứng trước mặt Thục Nghi nở nụ cười đầy mê hoặc.

Thục Nghi nhìn người đàn ông đó lại kinh ngạc, lấy bàn tay che miệng lại, một lúc sau cô mới buông xuống, miệng thì cười tươi.

“Anh Khương...”, Thục Nghi vui đến mức lớn tiếng gọi tên anh.

“Em làm gì mà la to thế, sợ người ta không biết tên anh à?”, giọng Gia Khương đầy dịu dàng pha chút sự yêu thương.

“Đâu có, tại em bất ngờ quá thôi. Mà anh về khi nào thế?”

“Anh về từ đầu tuần rồi.”

“Vậy mà không nói với em, em ra đón anh.”

“Thục Nghi à, ngay cả người em gái ruột như mình đây còn không nói một lời thì cậu làm gì mà biết được chứ. Riết rồi không hiểu có phải anh em nhau không.”

Ngọc Khanh đưa tay lên rờ chiếc cằm làm như đang suy nghĩ cái gì đó thì bị Gia Khương giơ tay hất xuống.

“Em cứ cư xử như bà già thì ai thèm lấy em đây?”

“Anh đừng có mà tranh thủ chọc quê em, tại vì em anh không để ý đến chuyện yêu đương chứ không phải không có người theo nhé.”, Ngọc Khanh hừ một tiếng.

“Anh cũng đâu khác gì Ngọc Khanh đâu, đến giờ bọn em vẫn chưa thấy anh dắt cô nào về ra mắt hết vậy mà cũng chê Ngọc Khanh này nọ.”, Thục Nghi lè lưỡi trêu Gia Khương.

“Được lắm, hai đứa hợp sức nói anh chứ gì?”, Gia Khương như chuẩn bị làm gì đó.

“Chứ sao nữa.”, Thục Nghi và Ngọc Khanh đồng thanh.

Sau câu nói đó, Gia Khương đưa hai tay lên đặt lên đầu Ngọc Khanh và Thục Nghi mà xoa liên tục làm hỏng cả kiểu tóc của họ.

“Đừng, anh làm hỏng tóc em đấy.”, Ngọc Khanh lên tiếng trách cứ.

“Cho hai đứa chừa, lần sau đừng có mà hùa nhau nói anh.”

Gia Khương vẫn không ngừng lại mà còn xoa mạnh hơn nữa. Còn hai người con gái phía dưới vừa cười vừa than, tay thì cứ giơ lên đánh vào người đàn ông mà không đến, hồi sau đổi cách khác, cùng nhau thọt lét người đó, cả ba người cùng nhau đùa giỡn vui vẻ, không quan tâm đến mọi người xung quanh. Và cảnh tượng đó đã được thu vào tầm mắt của hai người đàn ông ở trong đám đông phía xa gần sân khấu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.