Nửa tiếng đồng hồ sau, Mộ Phong Triệt và Ryan cùng ngồi phịch xuống đất. Trên mặt Mộ Phong Triệt lúc này đã đầy những vết tím bầm, sưng húp lên, chứng tỏ cho việc anh đã bị đánh không nhẹ. Ryan thì khá hơn, mặc dù mặt mũi không bầm dập như Mộ Phong Triệt nhưng cũng trúng mấy cú đấm, khóe mắt thâm xì.
Mặc dù vừa đánh nhau xong nhưng Ryan lại thấy hưng phấn vô cùng, tên này thân thủ không tồi, rất xứng đáng làm đối thủ của anh, nếu bỏ đi việc hắn khiến Viv năm lần bảy lượt nguy hiểm tới tính mạng thì có lẽ Ryan anh sẽ vui vẻ chấp nhận hắn làm em rể mình.
Daniel ngồi dưới trầm mặc nhìn hai chàng trai trẻ trên sàn đấu. Ông muốn đưa Mộ Phong Triệt tới phòng tập này thứ nhất là để kiểm tra về thân thủ, sức mạnh của hắn, thứ hai là để đám thuộc hạ dạy dỗ hắn một bài học. Nhưng thấy hăn lần lượt đánh bại toàn bộ những người trong phòng, ông liền gọi con trai tới, xem hai đứa so tài. Bản lĩnh của con trai, Daniel hiểu rõ, mặc dù ván đấu cuối cùng là Ryan thắng, nhưng chiến thắng này cũng chẳng vẻ vang gì.
Mộ Phong Triệt thua như vậy là vì đã kiệt sức sau khi đánh nhau với hơn trăm người, đáng nhẽ ra, với điều kiện như vậy, Ryan có thể bằng một hai cú đấm liền lập tức K.O Mộ Phong Triệt, nhưng cuộc đấu lại kéo dài tới gần nửa tiếng đồng hồ. Sở dĩ Mộ Phong Triệt có thể duy trì thời gian chiến đấu với Ryan lâu như vậy là nhờ sự liều mạng khi cơ thể đã gần cực hạn, đây là bản tính của con người khi gặp nguy hiểm tới tính mạng. Còn về Ryan, mặc dù có thế mạnh về sức khỏe và sự bền bỉ nhưng chưa đủ để tới mức bất chấp tất cả như Mộ Phong Triệt. Vậy nên suy cho cùng, hai người cũng được coi là hòa nhau.
Daniel đứng dậy đi khỏi căn phòng, trước khi đi, ông đứng lại, không quay đầu nói : “ Từ ngày mai, cường độ luyện tập tăng gấp ba lần.” Daniel nói với thuộc hạ của gia tộc Anderson, thật quá mất mặt, đều là thuộc hạ của ông, vậy mà thua thảm bại dưới tay một thằng nhóc , thật không thể chấp nhận được.
Daniel vừa đi, Ryan cũng đứng dậy đi ra ngoài, mặc dù khuôn mặt lạnh tanh không chút biểu cảm nhưng ánh mắt lại có tia hưng phấn, hứng thú lạ thường.
Mộ Phong Triệt gần như kiệt sức ngồi nguyên tại chỗ, hồi trước khi anh chiến đấu với vài trăm đứa trẻ trong trại huấn luyện sinh tồn cũng không mệt tới mức này, quả nhiên, người của gia tộc Anderson bản lĩnh không hề nhỏ.
Ngồi lấy sức thêm một lúc, có người tới dẫn anh vào một căn phòng, không phải căn phòng lúc trước, đây là một căn phòng rộng lớn với đầy đủ bàn ghế, giường ngủ,…Có vẻ như vị trùm hắc đạo này có ý giữ anh lại rồi. Mộ Phong Triệt biết tạm thời bản thân không thể rời khỏi gia tộc Anderson, chỉ mong bố mẹ không quá lo lắng cho anh.
Mộ Phong Triệt bước nhanh vào phòng tắm, trút bỏ hết mệt mỏi và bẩn thỉu dưới dòng nước ấm. Tắm xong, anh không thèm động tới đống thuốc trị thương để sẵn ở kia mà ngã thẳng xuống giường, lập tức chìm vào cơn ngủ say.
Ngày hôm sau, anh bị gọi dậy từ rất sớm, cũng lại một tình trạng như hôm trước xảy ra, có điều, số người lần này tăng lên gấp đôi, thân thủ cũng cao hơn mấy người hôm trước. Mặc dù hôm nay Ryan không có xuất hiện nhưng Mộ Phong Triệt không còn may mắn như hôm trước, mặt mũi vốn đã bầm dập, hôm nay liền bị đánh tới mức không nhìn ra nổi khuôn mặt vốn có. Nhưng cuối cùng, hết buổi sáng, anh cũng chật vật vượt qua được số người khiêu chiến ngày hôm nay.
Đến trưa, Mộ Phong Triệt cũng như tất cả những thuộc hạ trong nhà Anderson khác, ăn cơm trong căng tin chung.Mộ Phong Triệt mặc dù đã đánh bại toàn bộ những người trong phòng tập luyện hai ngày nay nhưng cũng chính vì vậy mà mọi người ở đây có vẻ rất bái phục anh.
Vừa lấy một suất cơm, anh đang đi ra tìm bàn ăn thì đã có một người vẫy anh tới, Mộ Phong Triệt cũng không khách khí, liền đi qua ngồi ở chỗ kia. Người đàn ông vừa vẫy anh đó chính là người đàn ông da đen đánh nhau với Mộ Phong Triệt đầu tiên, bị một đấm của anh K.O lập tức. Xung quanh đều là những người hôm qua đã từng giao đấu nên Mộ Phong Triệt cũng có chút ấn tượng, bọn họ ngược lại không những khó chịu với anh mà lại rất thân thiện, hoàn toàn tâm phục khẩu phục sau khi bị đánh bại.
Sau khi ăn xong, mỗi người có một tiếng nghỉ ngơi, ai có nhiệm vụ liền đi làm nhiệm vụ, ai không có nhiệm vụ tiếp tục luyện tập. Lúc này, Mộ Phong Triệt ngồi trong phòng mình bôi thuốc, hầu hết các vết thương đều ở mặt nên mặt anh cũng biến dạng luôn rồi. Cảm giác đau xót khi bôi thuốc khiên Mộ Phong Triệt cứng người một chốc, anh bỗng nhớ tới sự dịu dàng, săn sóc của vi Vi, giờ này, có phải Vi Vi cũng ở đây không ?
Lúc đó, trong phòng ngủ của Lạc Tố và Daniel, Lạc Tố đnag dựa vào đầu giường xem hai trận đấu của Mộ Phong Triệt. Daniel ngồi bên cạnh để vợ mình có thể thoải mái dựa vào.
“ Bản lĩnh của thằng bé này cũng thật không tồi có thể nói là không thua kém gì anh ngày xưa.” Lạc Tố cảm thán một câu.
“ Cũng đúng.” Daniel không khó chịu vì câu so sánh của vợ, ông đích thực cảm thấy tiểu tử này là người không tồi, mặc dù ông đối với Mộ Phong Triệt có chút thưởng thức nhưng nhớ đến con gái bảo bối, cơn tức của ông lại dâng trào, có thể sánh ngang với động đất 8 độ richter.
“ Nhưng mà Danny, anh cho người đánh thằng bé bầm dập mặt mũi như vậy, Ennie nhà chúng ta thấy sẽ đau lòng thì sao ?” Một câu của Lạc Tố liền đánh đúng trọng điểm. Daniel bỗng nhíu mày, ông định dạy dỗ xong sẽ để cho tiểu tử đó tới gặp con gái, nhưng khuôn mặt như vậy, sao có thể hồi phục trong vài ngày bây giờ. Con gái bảo bối yêu tên đó nhiều như vậy, chắc chắn sẽ rất đau lòng khi thấy hắn bị thương.
Tới buổi chiều, lần này Daniel cũng không xuất hiện, Mộ Phong Triệt lại như bao thuộc hạ khác trong nhà Anderson, luyện tập trong căn phòng kia. Anh bỗng thấy có chút hoang mang, rốt cuộc thì tại sao anh lại phải phí thời gian ở nơi này, thật quá khó hiểu. Liệu có phải liên quan đến hai anh em Vi Vi? Anh không tìm được câu trả lời, liền buồn bực trút giận lên cái máy tập thể hình.
Đến ngày thứ ba, Mộ Phong Triệt bị đưa tới phòng làm việc của Daniel. Lúc vào, Daniel đang ngồi trên ghế sofa nhìn thẳng về phía cửa, có vẻ như đang chờ anh tới.
“ Ngồi đi.” Daniel chỉ chiếc ghế trước mặt.
Mộ Phong Triệt nhanh chóng ngồi trước mặt Daniel, thái độ kính cẩn trước tiền bối.
“ Tôi sẽ đi trực tiếp vào vấn đề, có phải lúc trước cậu có bạn gái tên là Lạc Vi Vi ?” Lạc Vi Vi là tên cô tự lấy khi tới tìm Mộ Phong Triệt, Lạc là họ mẹ, còn Vi Vi là cô tự đặt. Cái này mãi về sau Daniel và Lạc Tố mới biết. Bây giờ hỏi Mộ Phong Triệt, hẳn là dùng tên khi cô ở cạnh hắn rồi.
Mộ Phong Triệt nghe được câu hỏi này, lúc đầu là cả kinh, sau là như hiểu ra điều gì, Nhưng cũng lại như không hiểu.
“ Dạ phải.” Thì ra việc anh bị bắt tới đây thực sự có liên quan với Vi Vi. Mộ Phong Triệt bỗng thấy có chút chờ mong, nếu là vì cô mà anh bị bắt tới đây, có phải anh sẽ được gặp lại cô không
“ Vậy bây giờ tôi muốn cậu rời khỏi Lạc Vi Vi, cậu muốn cái gì, tôi cũng đáp ứng.” Daniel không nhanh không chậm phun ra một câu.
Mộ Phong Triệt sững sờ nhìn Daniel, muốn anh rời khỏi Vi Vi ? Cái gì cũng được sao ? Mộ Phong Triệt còn chưa kịp định thần, Daniel đã nói tiếp.
“ Kể cả cậu muốn, tôi có thể nhượng cả địa bàn buôn bán vũ khí ở Đông Nam Á cho cậu.” Lần này, Mộ Phong Triệt gần như không tin được nhìn Daniel, cái gì ? Nhượng địa bàn buôn bán vũ khí ? Anh hẳn là nghe nhầm đi, địa bàn buôn bán vũ khí với mỗi nhà sản xuất vũ khí đều là rất quan trọng, không chỉ là địa bàn, mà là cả một mối làm ăn liên kết gắn liền nhau, tiền có thể kiếm được hàng tỉ, vậy mà bây giờ, Daniel lại muốn nhượng cho anh, chỉ cần anh rời khỏi một người con gái.
Mộ Phong Triệt bỗng có chút ngờ vực, rốt cuộc thân phận của Vi Vi là gì mà bá chủ hắc đạo lại ra mặt vì cô. Nghĩ đến một trường hợp, Mộ Phong Triệt bỗng cảm thấy không thể ngờ nổi…
Một lúc lâu sau vẫn không thấy Mộ Phong Triệt nói gì, Daniel bỗng có chút tức giận. Cậu ta đang do dự, để lựa chọn giữa điều kiện ông đưa ra và con gái bảo bối, thì ra trong mắt cậu ta, con gái ông chỉ có thể đem ra so sánh với một khu Đông Nam Á kia thôi ư ?. Việc này vốn chỉ là Daniel thử lòng Mộ Phong Triệt, để xem anh có xứng đáng với Vi Vi không, hay chỉ là một tên khốn nạn chỉ biết phú quý.
Thực ra lúc này Mộ Phong Triệt đang nghĩ, nếu cô thật sự là thiên kim của nhà Anderson, vậy cô có cần anh nữa không…? Suy nghĩ này thật sự rất ngu ngốc nhưng Mộ Phong Triệt không kìm nổi mà tự nhủ như vậy. Sẽ không, chắc chắn là không, bởi vì thậm chí cô còn từ bỏ danh phận cao quý mà đến bên cạnh anh, chăm sóc anh, yêu thương anh, Mộ Phong Triệt nghĩ đến điều này, khóe môi nở ra một nụ cười hạnh phúc, không để ý rằng Daniel đang cực kì tức giận ở trước mặt, anh không biết rằng, chỉ vì một nụ cười này mà chờ đợi anh phía trước là cả một chặng đường dài đầy chông gai, vất vả…