Daniel bị sự chần chừ của Mộ Phong Triệt làm cho tức giận,đứng giữa quyền lực và mỹ nhân - là bảo bối của ông , cậu ta lại dám do dự, hơn nữa nghe ông nói về điều kiện trao đổi, cậu ta lại có thể cười thỏa mãn như vậy . Ông mặc kệ cậu ta có thật lòng hay không, tiểu tử này nhất định không được. Nếu là Daniel ông ở trong trường hợp đó, chắc chắn sẽ không do dự mà lập tức chọn vợ yêu.
“ Cậu đi ra ngoài đi.” Giọng nói của Daniel bỗng dưng tụt xuống âm độ.
Mộ Phong Triệt còn chưa hiểu ra điều gì đã bị đuổi ra ngoài, anh nghi hoặc lên tiếng :
“ Thưa ngài, tôi…” Anh muốn biết, rốt cuộc Vi Vi có phải người của nhà Anderson không ?
“ Ra ngoài, tôi không muốn lặp lại thêm lần nào nữa.” Daniel gắt lên, cả người ông toát lên vẻ quyền uy khiến người đối diện không thể chống cự.
Mộ Phong Triệt thấy ông có vẻ thực sự tức giận, đành đứng lên, cúi chào một cái rồi đi ra ngoài. Daniel ở trong phòng, càng nghĩ lại càng thấy tức, ông cầm ống nghe điện thoại nội bộ lên :
“ Lập tức đuổi tên Mộ Phong Triệt ấy ra ngoài cho tôi.” Thực ra thì Daniel không phải là người dễ bị chọc tức đến vậy, nhưng đối tượng kia lại có liên quan tới con gái bảo bối, là trường hợp đặc biệt. Hơn nữa là hiềm khích và ác cảm với Mộ Phong Triệt tích tụ từ những lần trước, ông liền lấy lần này làm cái cớ để xả tức, vậy nên, cho dù Vi Vi không yêu ai, không chịu lấy ai, ông cũng sẽ nuôi con gái cả đời, tuyệt đối không bao giờ gả con gái yêu cho cái tên tiểu tử chết tiệt đó.
Mộ Phong Triệt đi về phòng của mình, bây giờ đầu của anh chỉ toàn câu hỏi : Rốt cuộc Vi Vi có ở đây không ?
Bỗng nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, Mộ Phong Triệt ngạc nhiên, mấy ngày anh ở đây làm gì có ai từng đặt chân vào căn phòng này chứ. Anh có chút cảnh giác nhìn ra cửa, cánh cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ xinh đẹp bước vào. Mộ Phong Triệt khẽ nhíu mày, người phụ nữ này là ai ? Mặc kệ ánh mắt khó chịu pha lẫn đề phòng của Mộ Phong Triệt, người phụ nữ vẫn thản nhiên bước vào, mỗi bước chân đều toát lên vẻ cao sang, quyền quý.
Lạc Tố nhìn chàng trai trẻ trước mặt, nghe nói cậu ta vừa chọc giận chồng mình.
“ Tôi muốn dẫn cậu đi gặp một người, cậu đi chứ ?” Lạc Tố nở nụ cười thân thiện, thằng bé này rất có khả năng sẽ trở thành con rể của bà đó.
“ Bà là ai ?” Nhìn có vẻ không tầm thường chút nào. Mộ Phong Triệt thấy vẻ cười nói thân thiện của Lạc Tố, không trả lời mà lạnh lùng hỏi ngược lại, phòng bị cũng không hề hạ xuống chút nào, dù sao đây cũng là nhà Anderson, tuyệt không an toàn chút nào.
Lạc Tố nghe vậy thì cười rộ lên, cậu bé này thật có chút khí chất khiến người ta cảm thấy thú vị, mặc dù khuôn mặt bầm dập kia thật giống đầu heo…chồng của bà ra tay hơi nặng thì phải…. Bà không tiếp tục nói mà chỉ cười, lẳng lặng nhìn chằm chằm Mộ Phong Triệt.
Mộ Phong Triệt nhìn thấy nụ cười kia thì ngẩn người, thật giống quá, thật sự là giống quá đi, nụ cười của Vi Vi… Rốt cuộc thì người phụ nữ này là ai ?
Thấy vẻ ngây ngẩn của Mộ Phong Triệt, Lạc Tố bắt thời cơ : “ Vậy, dù không biết tôi là ai, cậu muốn đi cùng tôi không ?” Không đi sao, không đi cũng được, đảm bảo sau này cậu ta sẽ hối hận chết cho mà xem.
Mộ Phong Triệt ngẫm nghĩ một chốc rồi gật đầu, đi theo Lạc Tố ra ngoài. Trên đường đi, bọn họ không hề gặp bất cứ một ai, khác hẳn với vẻ náo nhiệt của ngày đầu tiên anh tới đây. Yên lặng một cách lạ thường, giống như đây là một nơi bị tách biệt hẳn khỏi thế giới bên ngoài vậy. Đi lòng vòng thêm một đoạn đường, Lạc Tố đi đến trước một căn phòng có cánh cửa lớn, bà dừng lại trước cửa, quay đầu lại nói với Mộ Phong Triệt : “ Cậu vào đi.”
Mô Phong Triệt nghi hoặc nhìn Lạc Tố, nửa muốn vào, nửa không, nhưng khuôn mặt càng nhìn càng thấy giống Vi Vi kia khiến bỗng anh thấy hồi hộp mong chờ. Mộ Phong Triệt hít một hơi thật sâu, tay đặt lên nắm của vặn nhẹ một cái, tim anh bỗng không kìm được nhảy thình thịch lên. Thật căng thẳng, không biết người mà anh sắp gặp là ai…?
Vừa mở cửa, một mùi thuốc nồng đậm bay vào mũi anh, …cộng thêm đó là một mùi hương quen thuộc. Mộ Phong Triệt bỗng cảm tháy vui mừng như sắp điên rồi, anh đẩy mạnh cánh cửa ra. Quả nhiên,…khi bóng hình mình nhớ thương bấy lâu đập vào mắt, Mộ Phong Triệt bỗng thấy tim mình mất kiểm soát hoàn toàn, giống như nó chuẩn bị nhảy thẳng ra ngoài, bay đến bên cô vậy.
Mộ Phong Triệt bước chầm chậm từng bước tới bên giường, anh sợ rằng nếu anh quá kích động, hình ảnh xinh đẹp trước mắt sẽ lại biến mất khỏi tầm mắt anh. Nhưng chậm đến mấy, cuối cùng cũng đến nơi. Bên ngoài, Lạc Tố nhìn thấy vẻ kích động và vui sướng trong mắt Mộ Phong Triệt thì cảm thấy an tâm, cười thỏa mãn rồi khẽ khàng khép cửa lại.
Mộ Phong Triệt đứng bên giường nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô, nếu không phải cô đang ngủ ngon lành như vậy, anh chắc chắn sẽ ghì chặt cô vào lòng để thỏa nỗi mong nhớ. Mộ Phong Triệt hít thở dồn dập, tay khẽ run lên, thể hiện tâm trạng căng thẳng và không tin nổi của anh. Anh đưa tay ra, vươn đến bên má của cô khẽ vuốt ve, động tác cực kì dịu dàng. Dần dà, anh ngồi xuống bên cạnh cô, tay vẫn không rời khỏi khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn kia.
Cô gầy hơn trước, sắc mặt cũng kém hơn, vì sao vậy ? Cô bị bệnh sao ? Mộ Phong Triệt đau lòng vuốt vuốt bờ môi tái nhợt của cô, anh bỗng cúi thấp xuống, động tác nhanh vô cùng, nhưng đến khi còn cách môi cô vài cm, anh lại dừng lại, đôi mắt sáng nhìn ngắm cô ở khoảng cách gần. Anh lại chậm rãi cúi thấp xuống, từng chút từng chút một, trái tim anh đập mạnh hơn bao giờ hết, rõ ràng trước đây đã từng hôn, nhưng lại không cảm thấy hồi hộp và xúc động như vậy. Cái này có thể nói là tiểu biệt thắng tân hôn đi…
Khi môi anh chạm vào đôi môi mềm mại thơm ngát của cô, anh lại không có cách nào dừng lại, càng muốn nhiều hơn. Mộ Phong Triệt nhẹ nhàng mút mát cánh môi nhỏ xinh của cô, khẽ cắn yêu một cái. Sau cùng, anh dùng lưỡi tách hàm răng của cô, trượt vào miệng cô dây dưa quấn quýt với cái lưỡi thơm tho kia. Càng hôn lại càng thấy khao khát nhiều hơn, anh tham lam hút sự ngọt ngào của cô, thẳng tới khi VI Vi cảm thấy khó thở mà dần tỉnh lại.
“ Ưm…” Cảm giác được có thứ gì đó mềm mại, ẩm ướt trong miệng, cô khó chịu dùng lưỡi đẩy nhẹ thứ đó ra. Nhưng hành động này với Mộ Phong Triệt lại có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt, cô tỉnh rồi, cô đang đáp lại anh…!
Động tác của Mộ Phong Triệt lại càng trở nên mãnh liệt hơn, cả người anh không biết từ khi nào đã đè lên Vi Vi. Vi Vi khó thở vô cùng, cảm giác nặng nề trên người cùng sự mãnh liệt trong miệng khiến cô không cách nào hô hấp nổi. Lạc Vi Vi bỗng nhận ra rằng việc này chính hôn môi, người cô cứng đờ, việc thận mật này, chỉ có thể để cho Mộ Phong Triệt làm. Cô chống tay lên ngực người kia, muốn đẩy anh ra nhưng đôi tay yêu đuối vô lực của cô không thể nào lay chuyển được cơ thể cứng rắn chắc nịch kia.
Tới khi Lạc Vi Vi tưởng chừng như mình sắp chết ngạt, người kia bỗng dừng lại. Lạc Vi Vi vội vàng hít một ngụm khí, cô thở hổn hển lấy lại sự tỉnh táo. Cảm giác được ánh mắt chăm chú của người kia, cô ngẩng đầu lên. Lúc đó, Lạc Vi Vi tưởng rằng mình đang trong cơn mơ, người vừa hôn cô, không ai khác chính là Mộ Phong Triệt. Cô như không thể tin nổi điều này, cả người ngây ra như phỗng.
Mộ Phong Triệt thấy vẻ mặt đáng yêu của cô thì không khỏi phì cười một cái, xong lại yêu thương cúi xuống thưởng thức đôi môi ngọt ngào của cô. Lạc Vi Vi bị hôn mới nhận ra rằng đây là hiện thực, thực sự là anh đang ở cạnh cô. Cô hưng phấn ôm lấy cổ anh, trúc trắc đáp trả lại nụ hôn của anh, khóe miệng còn nở một nụ cười ngọt ngào…
Hai người quấn quýt triền miên một lúc lâu, nhớ tới khuôn mặt tái nhợt yếu ớt của cô, Mộ Phong Triệt mới lưu luyến rời đi. Anh nằm sang bên cạnh cô, ôm chặt cô vào lòng, mũi anh vùi vào cổ cô, tham lam hít mùi hương quen thuộc kia. Niềm hạnh phúc đến quá bất ngờ này khiến anh tưởng như mình đang mơ, chỉ có ôm thật chặt cô, cảm nhận sự ấm áp mềm mại kia, anh mới có thể thỏa mãn tin rằng đây là sự thực.
“ Triệt…” Lạc Vi Vi khẽ nỉ non, cô vòng tay ôm eo anh, hai người gắt gao quấn chặt lấy nhau, không chừa ra một khe hở nào.
Nghe thấy tiếng gọi ngọt ngào mê người của cô, anh vui vẻ hôn nhẹ lên môi cô một cái : “ Anh đây…”
Lạc Vi Vi mơ mơ màng màng tựa đầu vào vai anh, tay cô đưa lên vuốt ve gương mặt tuấn tú sưng húp kia, lòng cô bỗng quặn thắt. Vừa rồi, chỉ cần nhìn qua cô cũng nhận ra anh, nhưng bị thế tấn công mãnh liệt của anh thu hết sự chú ý nên bây giờ mới có thể để ý kĩ đến những vết thương của anh. Không chỉ cả gương mặt bị bầm tím, sưng phồng lên mà khóe miệng thậm chí còn bị rách toạc ra, dù vết thương không còn chảy máu nhưng nhìn vẫn rất kinh khủng.
Lạc Vi Vi nhìn kĩ, cô giật mình ngồi bật dậy, tay khẽ chạm vào vết thương trên mặt anh, động tác rất khẽ, giống như sợ sẽ làm đau anh, cảm giác đau đớn trong lòng bỗng mãnh liệt dâng lên. Mộ Phong Triệt nhìn thấy vẻ đau lòng trong mắt cô thì ấm áp vô cùng, anh bắt lấy tay cô, yêu thương hôn nhẹ một cái lên đầu ngón tay cô…
Khi không khí ngọt ngào đang bao trùm căn phòng thì bên ngoài, người của nhà Anderson đang lục sùng Mộ Phong Triệt ở khắp nơi…