CHƯƠNG 4
Ngày thứ hai lâm triều thì triều đình quả nhiên có chút chấn động.
Chẳng qua, chấn động này là vì Thập nhị A ca rơi xuống nước. Đối với Hoàn Châu Cách Cách lúc này đã muốn đúng giờ ngâm trong nước đá kia, thì phàm là người nào biết thủ đoạn của ta, cũng không có gan vì một nghĩa nữ râu ria mà lên tiếng với ta.
Huống chi tại trong mắt những thần tử này, tội danh Hoàn Châu Cách Cách mưu hại con trai trưởng, ngay cả khảm đầu cũng là không đủ.
Còn Ngũ A Ca, ta chỉ là thả tin tức rằng cảm nhiễm phong hàn, cần nghỉ ngơi. Về phần chân tướng, ta nếu là không muốn ngoại nhân biết, như vậy tin tức này liền không thể từ trong cung đình này để lộ ra một chút.
Ta hạ mắt nhìn cựu thần đang đứng phía dưới mà tình thâm ý thiết nghĩa chính ngôn từ yêu cầu tra rõ hung thủ, đợi hắn thổ lộ được không sai biệt lắm, mới thản nhiên nói, “Ái khanh không cần lo lắng, hiện giờ Thập nhị A ca đã muốn bình phục, Trẫm hiểu rõ.”
Hắn liền ngậm miệng, có chút phẫn nộ lui trở về.
Làm thần tử, tự nhiên là có ánh mắt. Ta không phải tiền thân, nếu là vượt qua điểm mấu chốt của ta, ta có rất nhiều phương pháp làm cho bọn họ nhớ kỹ, ai mới là người ngồi trên đế vị.
Ta nhìn cả triều văn võ thần sắc khác nhau mà đưa mắt nhìn nhau phía dưới, không chút để ý gợi lên khóe môi, “Nếu là vô sự, bãi triều.”
Quần thần hành lễ, nối đuôi nhau mà ra.
Ta đứng dậy, phân phó cận thị bên người, “Đi Khôn Ninh Cung.”
Hoàng Hậu cùng ta tiền thân, coi như là lão phu lão thê tử. Chỉ tiếc ta đây tiền thân là một kẻ sủng thiếp diệt thê, trừ bỏ một tháng theo lệ ngày một và mười năm ngủ lại Khôn Ninh Cung, thời gian còn lại, cơ hồ là không đi.
Ta mặc dù tiếp thu thân thể hắn cùng trí nhớ, nhưng đối với những hậu cung phi tần này, nhất là Na Lạp thị chính trực quá mức đến nỗi không biết thay đổi này cũng không có gì hứng thú, liền như trước duy trì tần suất hắn ngủ lại, một tháng hai lần mà thôi.
Bất quá quyền lợi chưởng quản hậu cung mà hắn lúc trước cho Lệnh phi, nhưng thật ra bị ta thu trở về, thuận tiện gõ Hoàng Hậu một phen, nhưng chỉ xem nàng có thể lĩnh ngộ bao nhiêu. Chuyện dư thừa, ta lười làm. Bất quá từ những biến hóa nửa năm qua này của Na Lạp thị mà nói, thật cũng là có lĩnh ngộ, như là nhận rõ nàng có thể từ ta lấy được, bất quá chì là quyền lực mà thôi.
Nhưng bởi vì Thập Nhị cùng Hoàng Hậu thức thời, ta ở Khôn Ninh Cung truyền lệnh số lần vẫn là không ít, coi như là cấp đứa nhỏ này một chút niệm tưởng. Ánh mắt sạch sẽ như vậy, tại trong hoàng cung này, đã là rất ít.
Bước vào Khôn Ninh Cung thì Hoàng Hậu đón chào, trên gương mặt tái nhợt lộ ra thản nhiên bi thương cùng kiên nghị, “Nô tì cung nghênh Hoàng Thượng.”
Ta nhìn đáy mắt nhợt nhạt màu xanh của nàng, thản nhiên nói, “Hoàng Hậu đi nghỉ ngơi đi. Trẫm đi xem Thập Nhị.”
Na Lạp thị mở miệng mấy lần, giống như muốn nói gì, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói một câu, “Nô tì tạ Hoàng Thượng làm chủ cho Vĩnh Cơ.”Liền lẳng lặng lui xuống.
Cũng phải, chuyện Ngũ A Ca, ta đã phân phó cận thị thầm báo với Hoàng Hậu. Nàng hiện giờ biết chuyện gì nên nói chuyện gì nên im miệng, ta đó là cho nàng xem một ít trong cung việc ngấm, có gì không được?
Ta huy thối cung nhân, nhẹ nhàng đi vào nội thất.
Một phòng mùi thuốc. Thập Nhị lẳng lặng nằm ở trên giường, nguyên bản hai má có chút mập mạp của trẻ con đã nhanh chóng tiêm gầy, có vẻ nhỏ gầy mà tái nhợt.
Hài tử sạch sẽ duy nhất trong hoàng cung này a… Ta than nhẹ một tiếng, ngồi xuống cạnh giường.
Cho dù đối với những hoàng tử này không có cảm tình gì, nhưng ta đối Thập Nhị, lại là có chút muốn bảo vệ.
Không riêng vì thân phận hắn là con trai trưởng duy nhất, cũng vì hào quang trong veo trong mắt của hắn mà ta chưa bao giờ thấy qua.
Nhớ tới kiếp trước các hoàng tử vì ngôi vị Hoàng Đế tranh giành cấu xé lẫn nhau, để cho ta ngược lại muốn thử bảo hộ loại sạch sẽ này. Chỉ tiếc, lần này lại là lỗi của ta.
Ta bảo vệ Thập Nhị cả đời không được. Phương pháp tốt nhất, đó là bắt tay dạy hắn lớn dần, thẳng đến hắn có thể một mình đảm đương một phía, cuối cùng, có thể kế thừa đại thống.
Chỉ cần… Hắn không cho ta thất vọng.
Nghĩ đến kiếp trước thái tử được ta ký thác kỳ vọng cuối cùng lại hạ chỉ lưu đày, ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say của Thập Nhị, ánh mắt đen tối không rõ. Cuối cùng, chỉ cúi đầu thở dài một tiếng.
Tiểu hài tử thanh âm yếu ớt truyền vào bên tai, “Hoàng… Hoàng A mã?”
Ta nâng mắt, kinh ngạc nhìn thấy lông mi đứa bé kia mới vừa tỉnh lại mà hơi hơi rung động, cùng trong mắt hoàn toàn ỷ lại kinh hỉ quang mang. Thẳng đến một lát sau hắn duy trì không được, một lần nữa lâm vào giấc ngủ, mới chậm rãi đưa tay đụng vào cái trán có chút sốt nhẹ của hắn, lương bạc đáy lòng hơi có chút ôn nhuyễn.
Trẫm… cho ngươi cơ hội này, Thập Nhị. Nhường Trẫm nhìn xem, ngươi có thể lấy được sự tín nhiệm của Trẫm hay không.
Từ Khôn Ninh Cung đi ra, Ngũ Ngôn đã im lặng đứng đợi bên ngoài cửa cung.
Ta liếc hắn một cái, không nhanh không chậm hướng ngự hoa viên đi đến. Ngũ Ngôn lấy nửa bước khoảng cách, lẳng lặng đi theo sau ta.
“Lệnh phi nơi đó như thế nào?”
“Theo lời phân phó của Hoàng Thượng, người thi hình luôn có kinh nghiệm, chỉ nửa canh giờ liền hoàn thành xong. Đức công công sau khi chịu hình từ Tông Nhân Phủ ra ngoài, đã bị bỏ vào trong rương đưa đến Duyên Hi Cung, chỉ nói là lễ vật Hoàng Thượng đưa cho nương nương, mời nàng xem một mình. Nghe nói Lệnh phi nương nương chỉ nhìn thoáng qua, liền hôn mê bất tỉnh. Hiện giờ đang bệnhtrên giường, gọi thái y xem đâu.”
“Vậy sao?” Ta hứng thú gợi lên một nét thoáng hiện cười nhạt. Nữ tử thủ đoạn như rắn rết, trong tay không biết dính nhiều ít máu tươi, sẽ bị dọa ngất đi? Sau này, ta còn trông cậy vào dùng nàng đến giải buồn đâu.”Vậy hai tên nô tài Phúc gia đâu?”
“Hôm qua bọn hắn cầu kiến Hoàng Thượng chưa được cho đòi, liền ở Thục Phương Trai đến khi trời tối. Ngũ A Ca tin tức đã muốn phong tỏa, chuyện Tiểu Yến Tử bị trách phạt nhưng thật ra bị Tử Vi nói ra. Phúc gia huynh đệ ở Thục Phương Trai thương lượng khoảng một nén hương, lại vội vội vàng vàng đi Cảnh Dương Cung, bị thị vệ khách khách khí khí đuổi đi.”
Ta mân thần cười nhạt, “Kia hôm nay có động tĩnh gì không?”
Ngũ Ngôn hơi hơi thấp đầu, “Không có. Tối hôm qua đèn thư phòng của Phúc Luân thắp đến hừng đông, Phúc gia liền tiếp tục không có động tĩnh gì.”
“Tốt lắm. Phúc gia tạm thời trước để đó, Ngũ Ngôn, bồi Trẫm đi Duyên Hi Cung.”
So với Khôn Ninh Cung im lặng, Duyên Hi Cung thì bao trùm bầu không khí hoảng loạn cùng khẩn trương. Cung nhân lui tới trong tay đang cầm chén thuốc hoa quả cùng mảnh gốm sứ vỡ, sắc mặt hốt hoảng cùng bất an.
Ngăn trở tiểu thái giám muốn thông báo, Ngũ Ngôn dẫn ta vào một căn phòng tối bên thiên điện.
Ta nhìn thoáng qua Tiểu Đức Tử hiện đang hôn mê trên giường, gợi lên một nét thoáng hiện cười nhẹ.
Hốc mắt sau khi bị đào rỗng tràn đầy vết máu, bộ mặt sâu thấy xương, vài vết đao cơ hồ đem cái mũi chia làm hai đoạn, cùng với tứ chi gấp khúc với một góc độ quỷ dị, thật đúng là, không có nửa phần nhân dạng.
“Bị cung nhân thấy qua sao?” Ta nhìn thoáng qua Ngũ Ngôn sắc mặt trầm tĩnh, hỏi.
“Chưa từng. Sau khi nương nương bất tỉnh, thị vệ đưa thùng đến nơi này, chỉ nói là ý của Hoàng Thượng, trừ bỏ Lệnh phi nương nương, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần.”
“Làm rất tốt.” Ta cười nhẹ, “Hắn dạng này, còn có thể sống sao?”
“Thương thế kia nhìn qua cũng nặng, lúc thi hình đều tránh được mạch máu cùng yếu hại, nếu hảo hảo chiếu cố, còn có thể sống ba năm năm.” Ngũ Ngôn thùy mâu nhìn mặt đất, bình tĩnh trả lời.
“Tốt lắm.” Ta gợi lên khóe môi, thật khó được có chút hứng thú, “Đi xem Lệnh phi đi, lúc này, nàng cũng phải biết tin tức.”
“Nô tì cung nghênh Hoàng Thượng…” Trong tẩm điện, một nữ tử thân quần áo trắng nhạt sắc mặt tái nhợt, tại bên người thị nữ nâng, thân hình khẽ run hướng ta hành lễ, phục hơi hơi ngửa mặt lên, mang theo vài phần sợ hãi vài phần ủy khuất nhìn ta.
Là vẫn không hiểu lí do ta đem Tiểu Đức Tử đưa cho nàng sao?
Nếu đổi lại nữ tử tầm thường gặp phải chuyện này, đã sớm mất tâm trí cũng không nhất định. Bất quá nàng thần chí thanh tỉnh lại còn biết phản ứng, cũng không uổng ta nguyện ý bồi nàng chơi nhiều một chút. Ta thoáng cười nhẹ, biến mất trong mắt hơi hơi lãnh ý. Huy thối hạ nhân hầu hạ trong phòng, chỉ còn lại một thị nữ hầu hạ bên người Lệnh phi, mới nói, “Bệnh thành như vậy, đứng lên đi.”
“Dạ.” Lệnh phi sửng sốt, lại rất nhanh thu lại cảm xúc nơi đáy mắt, ôn nhu đáp. Nàng dừng một chút, hơi hơi đẩy ra thị nữ cánh tay muốn đứng lên, ngược lại lảo đảo một chút, té ngã hướng bên chân ta.
Ta mắt lạnh nhìn, Ngũ Ngôn đứng phía sau cực nhanh tiến lên đỡ lấy nàng, lại rất nhanh buông ra.
Ta nhìn vẻ mặt gợn sóng không sợ hãi của Ngũ Ngôn, đáy lòng hơi có chút ý cười, trên mặt lại mang theo vừa đúng thương tiếc cùng tàn khốc, “Tịch Mai, Lệnh phi suy yếu thành như vậy, ngươi nhìn không thấy sao? Mau đỡ chủ tử nhà ngươi ngồi xuống.”
“Dạ.” Thị nữ dung mạo ôn nhuận lên tiếng ứng thừa, giúp đỡ Lệnh phi ngồi xuống trên giường.
Lệnh phi hơi thở gấp gáp, khóe môi hơi tái nhợt cong lên một độ cung nhẹ, quả nhiên là dịu dàng hiền thục, “Hoàng Thượng… Là nô tì cậy mạnh, không, không liên quan Tịch Mai…”
“Nga?” Ta ánh mắt hơi hơi ôn hòa một ít, “Lệnh phi, thật đúng là thương cảm hạ nhân a…”
Nàng trong ánh mắt hơi hơi lộ ra một nét thoáng hiện kinh nghi, lại rất nhanh biến mất, “Hoàng Thượng, đây là nô tì hẳn là…” Nói xong, dùng chiếc khăn tuyết trắng trong tay che miệng, cúi đầu ho khan vài tiếng.
Ta hứng thú nhìn nàng nửa thật nửa giả diễn kịch, trên mặt nhưng thật ra càng ôn nhu, ngồi vào bên cạnh nàng, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng Lệnh phi.
Nàng ngược lại hơi giãy dụa, “Hoàng, Hoàng Thượng… Nô tì có bệnh khí , không dám…”
Ta không để ý tới lực đạo mỏng manh ngay cả con kiến cũng không xô ngã được của nàng, chỉ nhẹ nhàng nâng lên mặt nàng, hơi hơi để sát vào nhìn chằm chằm cặp ánh mắt thủy quang lưu chuyển kia, thẳng đến trên mặt nàng hơi hơi nổi lên đỏ ửng, mới thỏa mãn mở miệng, ở bên tai nàng mềm nhẹ mà thong thả nói nhỏ, “Lệnh phi, ngươi đã biết quan tâm hạ nhân như vậy, thế thì, Đức công công hôm qua đưa tới, liền từ ngươi tự mình chiếu cố, như thế nào?”
Lệnh phi trừng lớn hai mắt, trên mặt huyết sắc đều mất đi, giống như muốn nói cái gì đó. Trong tay ta hơi hơi dùng sức chế trụ người của nàng, Dư quang thoáng nhìn Tịch Mai hơi an ủi lại xấu hổ thấp đầu, trên môi tươi cười càng thêm ôn lương.
Nô tài kia, có thực sự trung tâm như vậy không?
Như thế, trên mặt cũng dấu diếm, dùng thanh âm càng thêm mềm nhẹ ở bên tai Lệnh phi nói nhỏ, “Ái phi, Tiểu Đức Tử tận tâm tận lực hầu hạ Trẫm rất nhiều năm, xem hắn hiện giờ dạng này, Trẫm đau lòng, ái phi nhất định cảm động lây đi…” Cảm nhận được thân thể trong lòng run rẩy càng thêm lợi hại, ta cười nhẹ một tiếng, môi cơ hồ đụng chạm lấy vành tai của nàng, “Trong hậu cung này, Trẫm tín nhiệm nhất, chính là ái phi ngươi. Đừng làm cho Trẫm thất vọng a… Tiểu Đức Tử còn sống một ngày, Trẫm liền nhiều sủng ái ngươi một ngày, như thế nào?”
Thân thể của nàng dừng lại, cơ hồ cứng ngắc như người chết.
Tiểu Đức Tử còn sống một ngày, nàng liền có một ngày ngày lành. Nếu không…
Nữ nhân thông minh như vậy, tự nhiên hiểu được lời mà ta chưa nói.
Ta thỏa mãn nhìn chằm chằm tái nhợt sắc mặt cùng tinh xảo dung nhan của nàng, cùng một dấu đỏ trên cằm bị ngón tay của ta nặn ra, trong lòng thật hơi có chút tiếc hận. Tướng mạo như vậy, nếu là kiếp trước, làm một cái đồ chơi không tồi. Chính là hiện giờ, ngươi đi được rất cao, dã tâm cũng hơi lớn…
Ta cười nhẹ, hôn hôn cái trán có chút sốt nhẹ của Lệnh phi, ôn nhu nói, ” Lễ vật của Trẫm, sau này khiến cho thị vệ đem đến ái phi tẩm điện, đặt ở đó đi. Ái phi cũng có thể dễ dàng thường xuyên mở ra nhìn xem, nhớ rõ Trẫm một mảnh tâm ý. Sau này tẩm điện này, tầm thường cung nhân cũng đừng vào được, nếu không cẩn thận thấy cái gì không nên xem…” Ta dừng một chút, ánh mắt càng thêm ôn nhu, “Nghỉ ngơi thật tốt, Trẫm ngày khác lại đến… Nhìn ngươi.” Đứng lên, nhìn thoáng qua Tịch Mai cung kính đứng thẳng, ngữ khí hơi có chút lo lắng, “Lệnh phi như thế nào bệnh càng thêm lợi hại? Nhanh đi kêu thái y đến xem.”
“Dạ.” Tịch Mai lo lắng nhìn Lệnh phi nằm ở trên giường êm như là cả người thoát lực, hướng ta hành lễ, vội vàng lui ra ngoài.
Trong phòng trừ bỏ Lệnh phi yếu đuối ở trên giường lặng yên không một tiếng động kia, liền chỉ còn ta cùng Ngũ Ngôn hai người. Ta tựa tiếu phi tiếu nhìn Ngũ Ngôn đứng yên phía sau mặt không chút thay đổi một cái, kéo hắn qua nhẹ hôn lên môi, “Phân phó đi xuống, đêm nay đem Tiểu Đức Tử đưa đến tẩm điện của Lệnh phi. Nhường Lệnh phi quản hảo miệng những cận thị cung nhân, nếu là phao tin đi ra ngoài, Trẫm khiến cho nàng cùng Đức công công làm bạn…
“Dạ.” Ngũ Ngôn hơi hơi mở miệng, thấp giọng đáp.