Từ khi đính hôn Bạch Nhân kêu Tổng tài về ở chung một nhà.Ông cũng xem Đạo Thiên,Karen và Tử Long như con cháu của mình.Như một gia đình của chính mình.Bởi lẽ bọn nhỏ cũng chẳng có lấy một cái trụ cột già cỗi nào để nương tựa.
Hôm nay,Thiên Hoa bí mật làm sinh nhật cho Đạo Thiên.Vừa bước vào nhà thì Bạch Vỹ,Tử Long đã núp sẵn ở cửa bắn pháo hoa chúc mừng
-Happy Birthday...
Thiên Hoa tay cầm bánh sinh nhật đi lại hướng anh.Đạo Thiên lật đật quăng cả cặp xách đi làm một bên mà chạy tới đỡ cô.
-Thiên Hoa từ từ thôi...em..
-Em đi được mà.Chúc mừng sinh nhật chồng yêu.
Nè hãy ước và thổi nến đi.
Mọi người vỗ tay chúc mừng và ngồi bàn tiệc.Đạo Thiên vẫn cẩn thận không cho cô đi lại nhiều.
Sau buổi tiệc cả hai người dành khoảng thời gian riêng tư cho nhau trên sân thượng.
-Cảm ơn em.
-Sao á?
-Trước giờ sinh nhật anh không có nhiều người thế này.Chỉ có anh và Tử Long uống rượu cùng nhau.Như hôm nay anh thấy thật ấm áp.Nhất là có em.
-Đạo Thiên...hai con người chúng ta từ đầu đã khắc tinh,tại sao bây giờ lại tương hợp thế này?
Tổng tài kéo cô vào lòng.
-Là khắc tinh hay là số kiếp?Anh nghĩ chúng ta trước đó đã là của nhau.Lần đầu gặp em,tim anh có phản ứng mãnh liệt với suy nghĩ của em.Nếu không phải đã định sẵn,sao lại gặp nhau lần nữa?
-Suy nghĩ của em?
-Ưm...Anh có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác khi đối mắt.
-Ồ...Giờ em mới biết,thì ra....
-Sao?
-Không có gì?
Thiên Hoa lờ mắt đi chỗ khác,trong lòng có chút khó chịu và cố không suy nghĩ.
-Trời lạnh rồi,anh đưa em vào trong.
Thiên Hoa vừa định mang giày vào thì anh khom xuống chặn lại.
-Anh bảo hạn chế mang cao gót.Sức khoẻ em vẫn chưa tốt.
Rồi luồn tay bế hẩn cô lên,đặt cô về giường.
Sau khi Tổng tài cho đăng tải đoạn clip về Thiên Hoa cô tiểu thư họ Bạch và là NTK nổi tiếng im hơi lặng tiếng sau vụ ám sát đã lộ diện.
Rất nhiều lời mời phỏng vấn và cô đã từ chối tất cả.
Hôm nay,cô quay trở lại mạng xã hội sau khi hết bệnh,với dòng trạng thái bâng quơ suy tư.
“Mọi thứ không phải là tình cờ,không phải là định mệnh,càng không phải là động lòng nếu như người ta chưa biết rõ đối phương”
Tổng tài đang dự hợp cổ đông ở Macao.
-Hi..Mr.Hắc chúng ta đi uống vài ly nhé.
Một nữ danh nhân ở Macao với tính cách gần giống Thiên Hoa mở lời mời với anh và một doanh nhân nam khác.
Anh gật đầu đồng ý và họ đi ăn cùng nhau.Họ bàn chuyện ngày mai sau chuyến tham quan công ty buổi tối sẽ có dạ tiệc chia tay các cổ đông.
- Cô Lee,sau chuyến tham quan ngày mai tôi xin phép từ chối buổi tiệc.Vợ tôi đang chờ ở nhà có lẽ cô ấy đang nóng lòng gặp tôi rồi.
Tổng tài vừa khước rừ vừa hài hước.Mọi người tròn mắt nhìn anh kể cả cô gái ấy.
-Thật có lỗi vì tôi quên hỏi thăm sức khỏe của cô ấy.Nhưng buổi tiệc sẽ kết thúc sớm thôi,anh không thể ở lại sao?
-Tôi sẽ không dự dạ tiệc đôi với cô gái nào khác ngoài vợ.Vã lại từ khi cô ấy bệnh tôi chưa bao giờ đi xa cô ấy quá 2 ngày.
-Cô Bạch thật có phúc khi có chồng tâm lý như anh đó,anh Hắc.
Anh mĩm cười nâng ly rượu và mở điện thoại.Sáng giờ họp nên anh tắt máy cứ nghĩ vợ sẽ nhắn tin hoặc gọi thăm nhưng vẫn không thấy.
Có dòng thông báo trên Inter của Bạch Thiên Hoa.Anh đọc và chau mày,đọc đi đọc lại mấy lần cũng chưa ngộ ra rõ.Mess....
“Vợ...có đó không?..
Tingtong...Thiên Hoa đang ngồi nhâm nhi cùng anh trai trên sân thượng.
-Nó nhắn tin à?
-Ưm...Anh hai,anh thân và hiểu Đạo Thiên nhất.Anh nghĩ hắn có thật lòng với em không?
Tin nhắn gởi hình ảnh dòng trạng thái.
( Em đang suy nghĩ điều gì? Anh đọc mãi cũng không thể rõ?)
- Gần đến đích rồi,em gái anh sao lại hỏi như vậy? Có liên quan đến dòng trạng thái em viết ư?
-Đúng là...gần đến đích rồi em mới biết được một bí mật.
Cô lặng cười u buồn!
-Bất kể là vấn đề gì? Sau khi em bị tai nạn,anh thấy không thể nào giả dối được!
-Liệu đó chỉ là bàn đạp để anh ta thăng tiến trở lại thì sao?
(Liệu đó chỉ là bàn đạp để anh ta thăng tiến trở lại thì sao?....)
Đạo Thiên gọi về cho Tử Long xem Tiểu Hoa ở đâu,trong lúc nói chuyện anh bước lên sân thượng và tình cờ nghe cuộc nói chuyện của hai anh em.
Giọng nói Tiểu Hoa vang dội đến điện thoại.Tổng tài bực tức nốc hết chai rượu ai cũng nhìn,sau đó anh xin lỗi hủy chuyến tham qua và bay về nhà gấp.
Tin nhắn của Tiểu Hoa:
( Anh biết đọc suy nghĩ cơ mà? Em đang nghĩ sau khi anh nói điều đó,em nghĩ mọi thứ đều đã trong kế hoạch của anh hết rồi.Vì anh đọc được suy nghĩ của em)
Tổng tài phẫn nộ gọi cho cô,nhưng có cuộc gọi khác đến.
-Xin lỗi ông Hắc,hiện giờ không có chuyến bay gấp nào về X..Sớm nhất vào sớm mai.
-Thôi cũng được!
Anh gọi cho Thiên Hoa.Giọng hơi say:
-Anh đang...đang rất giận giữ.Anh trong lòng đang rất khó chịu muốn về gặp em mà đối mặt một lời..mà không còn chuyến bay...
- Em chỉ suy nghĩ tiêu cực thế thôi!Bí mật của anh sao anh không giữ luôn đi.Chẳng qua vì đến chừng này,biết được điều đó.Em cảm thấy không thoải mái,và không biết đâu là thật vì những gì ở mình người ta đã biết và đi trước một bước.
-Biết điều gì không quan trọng?...Nhưng sao em lại nghĩ anh lợi dụng em...
Thiên Hoa giật mình (lẽ nào không có ở đây mà hắn cũng đọc được suy nghĩ hay sao?)
-Anh...anh làm như vậy chưa đủ hay..sao?
Tổng tài hét trong điện thoại và sau đó là tiếng xoãng đổ vỡ.
-Này....Đạo Thiên...anh say rồi đó.Ngủ đi!..
-Anh không say....có say là vì em...vì em..Anh yêu em,không phải là kế hoạch...em hiểu không? Được rồi,anh sẽ dọn ra ngoài ở,để không mang tiếng là lợi dụng em nữa!
- Được...tuỳ anh..
Tiểu Hoa và Tổng tài cả hai đều say,đều không giữ được bình tĩnh.Chuyện tế nhị của cô,khó mà đem ra chất vấn nhau.Cô muốn hỏi,liệu nếu như cô bị hãm hiếp thật sự,thì anh có tình nguyện yêu thương cô chăm sóc cho cô.Hay chẳng qua anh đã đọc được suy nghĩ của cô rồi,nên theo tới cùng.Cô muốn hỏi chỉ thế thôi nhưng sao khó nói quá.
Ánh sáng chiếu qua cửa kính rọi vào mặt Tổng tài.Anh chau mày dụi mắt,trên bàn chiếc gương nứt vỡ vài mãnh rơi xuống.Tay anh máu chãy đã khô lại.Đầu đau như búa bổ,gương mặt lạnh lùng thu dọn hành lý.
Trên máy bay anh lướt xem lại hình ảnh của cô và anh,rồi thở dài (Mình đã sai điều gì?)
Xuống khỏi sân bay anh về nhà Tử Long và anh em.Giọng nói tối qua của Thiên Hoa cứ vang trong đầu anh,khiến lòng tự trọng của anh dâng cao.Anh cho Tử Long dọn đồ về nhà hết.Sau đó anh gặp riêng ông Bạch Nhân ở công ty.
- Đạo Thiên à có chuyện gì vậy? Sao con ở Macao mà về sớm.
Đạo Thiên kể cho ông nghe và xin phép ông ra ngoài ở.
-Con cứ làm gì con muốn.Con bé ấy tính tình nó đa nghi tiêu cực,chuyện gì nó cũng suy nghĩ thấu đáo sâu xa.Hay hai đứa cứ vậy,tạm xa nhau để bình tâm suy nghĩ đi.
-Cảm ơn ông! Xin ông hiểu cho con.
-Thật ngại,vì nó mà công việc của con bỏ dỡ hết.
Thiên Hoa về nhà thấy quần áo của Đạo Thiên không còn.Cô gọi cho anh thì bị chặn.Tức giận vì hành động như vậy cô cũng mặc kệ anh.
Cô đăng trạng thái mới với chế độ cho Tổng tài thấy.Hình ảnh chiếc nhẫn cất vào hộp
( Có lẽ trả nó về cho khổ chủ thôi.Chỉ là đính hôn thôi mà!)
Một ngày...hay ngày...rồi một tuần vẫn không thấy ai liên lạc cho mình.Thiên Hoa bắt đầu khó chịu hơn.Cả tuần cô cứ tìm rượu để say.Vì đã quen bên cạnh có một hơi ấm ai đó nay vắng lặng quá!
Cô đang nhâm nhi sân thượng,có người cốc đầu
-Con nhoc này,cả tuần nay ngày nào em cũng say.Bệnh chưa khỏi hẳn sao em....
-Hắn ta giận em? Sao lại giận ngược em thế nhỉ? Em làm gì sai đâu?
-Đứa nào cái tôi cũng lớn,không gặp nhau mà nói rõ ràng.Mạnh ai im lặng.
-Anh ấy có biết em giận gì không? Nó...nó rất tế nhị?.
Con bé vừa say vừa uống vừa nói.Thằng anh gọi điện cho cái người bên kia để lắng nghe.
-Em nói anh nghe đi cho nhẹ nhõm trong lòng.
-Nói anh nghe thì được...nhưng chẳng đúng người không giải tỏa được gì đâu.Em muốn hỏi... hỏi anh ấy....