Con bé li nhí vì đã say,sau cùng rõ to mỗi câu chữ:
-....hay là lợi dụng em cầu toàn?
Rõ vẫn chẳng giải quyết được gì mà lại thêm bầu không khí ãm đạm cho bên nghe! Tút... tiếng dập máy của đầu dây bên kia.
Bạch Vỹ lắc đầu rồi đưa em gái vào trong.Ngay cả anh cũng chẳng hiểu em gái là vì sao do dự giây phút này?
.......
Trước đêm đi Luân Đôn cùng nhau,Thiên Hoa trở bệnh vì uống rượu quá nhiều.Đạo Thiên vội đến bên sau hơn một tuần vắng bóng.Lúc này,Thiên Hoa đã ngủ say do thuốc an thần.
Ngồi cạnh bên lặng nhìn cô thật lâu.Bao nhiêu kỉ niệm ùa về,anh nhẹ nhàng cầm tay cô rồi hôn.
-Anh... xin lỗi! Đáng lẽ ra phải đối mặt với em cùng nhau giải quyết.Nhưng...nhưng cái tôi anh quá lớn..
Em giữ gìn sức khoẻ.Anh về sẽ cùng em nói chuyện rõ ràng.Chúng ta sẽ không như thế này nữa,được không?
Sau đó,anh hôn nhẹ lên môi cô rồi vội vã quay đi.Sáng hôm sau,Thiên Hoa tỉnh dậy vờ lấy điện thoại.Cô thấy Đạo Thiên nhắn tin cho mình!
-Em ở nhà giữ gìn sức khoẻ,đừng uống rượu nữa.Anh đi Luân Đôn về sẽ gặp em để cho em biết rằng anh có yêu em hay vụ lợi.Anh xin lỗi vì cái tôi quá lớn đã không gặp em.Thiên Hoa,anh rất nhớ em!
Mọi ưu phiền như cũng vơi đi rất nhiều với câu nói đó.Có lẽ tình yêu của cô dành cho anh đã lớn hơn tất cả mọi thứ rồi! Bây giờ,nếu là vụ lợi cô cũng chấp nhận.
-Anh biết em vẫn còn trong trắng là khi nào?Hãy nói thật lòng anh đi? Có phải là anh biết em vẫn không sao nên mới đến bên cạnh? Thật sự Tổng tài khét tiêng như anh dễ gì chấp nhận một cô gái bị hãm hiếp đúng không?
Thiên Hoa đã sẵn sàng để biết câu trả lời,dù thế nào lòng cô vẫn đã chấp nhận anh rồi.Cô chỉ muốn biết.
Tận chiều Đạo Thiên tới Luân Đôn mở điện thoại đọc hồi âm.
Anh lắc đầu mĩm cười,hiểu ra cô giận điều gì?
“Thật,lúc này đây anh muốn lên máy bay và quay trở về để cốc đầu em ngay đó Tiểu Hoa.
Anh đã rạch mặt Tiểu Kiều để trả thù thay em.Lúc cứu em về nhà anh,em thất thần đi lên sân thượng thay vì đi xuống cổng ra về.Anh đã nói gì với em? Sau đó,anh biết được em không bị hại là khi bà mất,em ở lại cùng anh,ngủ cùng anh.Anh mới nhìn thấy được suy nghĩ của em khi anh cố tình chọc em ân ái.Đó là lúc anh biết được,anh hơi hụt hẫng vì trước giờ nghĩ em rất mạnh mẽ để vượt qua nỗi ám ảnh đó.Anh đã cố gắng yêu em để em không cảm thấy đó là sự thương hại.Điều quan trọng ở anh không phải những thứ đó,mà là bạn gái anh tâm trạng cô ấy thế nào? Nhận ra là anh yêu cô ấy bằng tất cả chân thành hay là sự thương hại?”
Thiên Hoa nhận được tin nhắn rồi mĩm cười.Có lẽ do căn bệnh mà làm cô giãm đi trí nhớ.
“Em chỉ nghĩ là lúc chúng ta bắt đầu quen nhau,anh đã biết nên mới chấp nhận.Bây giờ,em đã khoẻ rồi.Em không ràng buộc anh bởi em nữa.Chúng ta...”
“Em đừng nói gì thêm?Chờ anh về gặp nhau!”
Tổng tài sợ cô nói dừng lại mà ngăn chặn.Anh tập trung vào công việc để quay về gấp.Bởi vì anh đã hiểu ra lý do.
....
-Alo...Karen.Ok chị cảm ơn em nhé! Nhớ là đừng nói cho anh ấy biết.
......
Tối hôm sau ở Luân Đôn,Tổng tài bước đi ngã nghiêng về phòng.Khá say nên anh cũng chẳng để ý xung quanh.Đưa tay vào túi lấy thẻ khoá phòng.Anh làm rơi...
-Để tôi mở giúp anh nhé!
Cô gái khom người xuống nhặt lên:
-Ủa,Thư Kỳ cô chưa ngủ sao?...Cảm ơn mở giúp tôi.
Thư Kỳ một thư ký đối tác theo cùng chuyến bay đến Luân Đôn dự thảo thời trang.Cô ở cùng khách sạn với Đạo Thiên.
Cô gái thấy anh loạng choạng rồi đỡ anh vào phòng.Cảm giác muốn gạ tình Tổng tài trong lúc say.Cô dặt dìu anh tới sofa và anh bật ngã ra ghế khiến cô gái cũng ngã theo!
-Tổng tài...A
Một giọng nói địu đà..gọi mời! Tổng tài mắt nhắm nghiền không động tỉnh.
-Để em..giúp anh nhé!
Cô vừa đưa tay chạm vào cúc áo anh,thì một tay anh nắm lại rồi đẩy cô ta ra.
-Xin lỗi,tôi có vợ rồi! Mời cô!
Anh bước ra cửa mời cô gái rời khỏi phòng mình.Thư Kỳ khó chịu không muốn bước đi.
-Vậy...anh nghĩ ngơi nhé! Mai gặp.
Sau khi tiễn cô ta đi,anh thở phào rồi cởi tung đồ bước vào phòng tắm....
Ting...tong
(Cô nàng này nhây thật.Lại muốn giở trò gì nữa đây)
Tiếng chuông ấn thêm lần 2...lần 3! Tổng tài quấn khăn bước ra.
-Có chuyện....?
Câu nói dừng lại khi anh vừa mở cửa nhìn.Thiên Hoa đứng trước phòng anh?
-Sao?...Anh đang bận à?
Cô nhìn anh,vội sợ vợ hiểu lầm.Anh nắm tay kéo vào rồi ôm thật chặt.
-Em nhớ anh sao?
-Không? Anh biết tính em,đã bực cái gì là phải rõ liền.
Anh nhấc cô lên giường rồi bỏ giày ra.
-Em nghĩ ngơi đi,đừng nói gì thêm!
-Sao?Không muốn em nói à?
-Hôm nay,anh hơi say mai hãy nói.Anh nghĩ đây!
Anh bước lại sofa nằm rồi nhắm mắt vờ ngủ.Thiên Hoa buồn cười dáng vẽ né tránh của anh.Ngồi yên nhìn thấy anh ốm đi khá nhiều,gương mặt này chắc cả tuần nay lao vào công việc.
Cô nhẹ nhàng bước tới đắp mền cho anh.Anh chộp lấy cô và kéo ập lên người:
-Anh nhớ em rất nhiều!Không nghĩ em sẽ bay đến đây khi còn giận.Anh đang khó chịu.
-Anh bệnh sao?
-Vừa có người câu dẫn anh.Nhưng anh đã đuổi đi,may sao thuốc của anh đã đến.
-Gì anh sang đây cũng có người...?
-Là thư ký của tập đoàn MAYGR.
-Sao....
Tổng tài kéo ghì cổ cô xuống để hôn.Thiên Hoa sau bao ngày xa vắng cũng đồng tình.Cả hai không ai nói với ai,như hiểu ý đối phương mà “Tắt đèn“.
........,,....
Ánh nắng len lỏi qua rèm cửa,Thiên Hoa vùi mình trong chăn sau một đêm thăng hoa hạnh phúc.
-Alo...
-Anh đoán là em mới dậy.Anh đi đến công ty rồi!Chốc nữa có người đón em đến chỗ anh nhé!
- Em muốn đi vòng quanh khám phá Luân Đôn được không? Anh lo công việc đi!
-Hả?... lần đầu thấy em từ chối công việc.Vợ đến cứu anh gấp nhé!
Thiên Hoa mĩm cười dập máy.
-Từ nay anh phải gánh vác giang sơn cho em đấy! Hãy chịu trách nhiệm những gì mình gây ra.
Cô chọn một bộ đồ ôm gợi đường cong cơ thể của mình,không kín cũng không hở.Có tiếng gõ cửa và sau đó cô đến chỗ anh.
Cô bước vô nơi làm việc ai cũng ngước nhìn,phụ nữ với ánh nhìn tò mò ganh đua,đàn ông thì thèm khác.Cô bước đi khoan thai rồi đứng lại trước một người đàn ông lịch lãm.Tháo kính và đưa tay bắt:
- Mr.Valentino hân hạnh được gặp anh.
Valentino - “ông hoàng” đồng tính trong thế giới thời trang.Anh ta vừa thấy cô gỡ kính vui mừng ôm lấy:
- Peony đã lâu không gặp.
Anh ta cuối mời cô đến nơi mọi người làm,rồi vỗ tay gọi mọi người tập trung:
- Hêy....đây là Cô Bạch Thiên Hoa người đạt danh hiệu Bật thầy phù thuỷ ngành thiết kế tại Paris.Cô đến đây tham dự cùng phu quân của mình là Mr.Hắc
Thiên Hoa mĩm cười cuối chào mọi người rồi đến chỗ Tổng Tài.Người đứng cạnh anh ấy có lẽ là cô gái gây rối anh.Cô nhẹ nhàng lướt qua cô ta.
Tổng tài đưa tay đón lấy cô.
-Em đã chào hỏi xong rồi nhé ông xã.Xong việc chúng ta đi ăn riêng thôi nha.
-À đây Thư Kỳ tập đoàn Maygroup.
Thiên Hoa lúc này vờ như mới thấy cô cạnh bên.Nghiêng đầu nhìn rồi gật đầu nhẹ với cô ta.
-Cảm ơn cô đã hổ trợ chồng tôi trong lúc tôi đến trễ nhé!
Một câu nói phủ đầu nhè nhẹ của Thiên Hoa.
Cô ngồi vào bàn và xem kế hoạch phác thảo.Chốc chốc Tổng tài lại ngước nhìn cô trìu mến.Có lẽ cảm giác hạnh phúc của đêm qua vẫn còn.
-Chúng ta về thôi vợ yêu!
Cô mĩm cười thu dọn rồi đứng dậy.Bỗng dưng đôi chân như yếu đi,như có ai đó nắm một sợi dây thìa của con rối mà kéo nó.Thiên Hoa khuỵ người xuống,vừa may tổng tài đỡ cô kịp lúc.
-Thiên Hoa....
Cô cảm thấy sống lưng và vùng xương chậu đau buốt.Mọi người chạy đến hỏi han.Mặc dù khá đau nhưng cô vẫn gắng bình tĩnh giữ phong độ của mình.
-Tôi không sao...mọi người cứ về nghĩ.Có Đạo Thiên anh ấy,lo cho tôi được rồi!
Tổng Tài không nói ngồi xuống gỡ đôi cao gót của cô ra.
-Micheal help me,please!
Một tay cầm đôi giày,rồi hai tay cùng nhấc cô khỏi ghế.Anh bế cô ra xe thật nhanh.Micheal mở cửa xe.Anh đặt cô xuống ghế rồi đóng cửa lên xe!
-Em nằm xuống đi,anh đã nhờ người gọi bác sĩ đến khách sạn.
.......
Sau khi bác sĩ khám xong.
-Cô ấy có lẽ vận động khá nhiều nên khiến vùng xương chậu và lưng bị co giật tạm thời.Cô ấy đã từng phẫu thuật đốt sống lưng?
-Vâng đúng vậy?
-Cô ấy là vợ của anh? Anh cố gắng kềm chế để vợ mình bình phục rồi hẳn sinh hoạt vợ chồng nhé!
Tổng tài,nghe xong như tự trách bản thán đã quên lời của bác sĩ tại nước đã nói cho mình.
-Sao thế Đạo Thiên?
-À không? Bác sĩ nói do em vận động quá nhiều thôi!
-Anh đi mua gì cho em ăn nhé! Em nghĩ ngơi đi!
Tổng tài lẳng lặng bước đi và tự hứa sẽ không chạm đến Tiểu Hoa nữa!