Lúc Tử Lạc và Vương Thần đến khách sạn thì cô cũng có chút bất ngờ, trông có vẻ giống resort hơn là khách sạn.
Nhưng mà. . . .Vương tổng sẽ chi tiền cho tất cả nhân viên để ở đây sao?
Nhiêu đó tiền chắc cũng là hai tháng lương của cô a~
“Vương tổng, nhân viên của công ty chúng ta đâu?”
Lần này, Vương Thần trực tiếp quay sang liếc Tử Lạc một cái, cô có thể ngừng nhắc về cái chuyện không quan trọng đó không chứ?
“Họ lại nhắn tin ở công ty có việc gấp nên chỉ có hai chúng ta!”
À rế?
Cái gì chứ, rốt cuộc là chỉ có hai người đi thôi sao, không không, sao cô lại cảm thấy lần công tác này chứa đầy những sự bất an.
“Bây giờ em có ổn không, chúng ta sẽ đi đến công trình resort của Vương thị ngay bây giờ!”
Nhắc mới nhớ, tuy cơ thể còn có chút khó chịu nhưng mà không thể nói đã đỡ hơn rất nhiều.
Đây rốt cuộc là bị gì, rõ ràng là sốt nhưng sau đó liền trở lại bình thường dù không sử dụng bất kì thuốc nào?
Đây là may mắn hay là xui xẻo đâu, Tử Lạc thầm nghĩ khi trở về phải tìm một quãng thời gian rảnh rỗi để đi kiểm tra định kì.
“Tôi tốt hơn nhiều rồi!”
---
Thật ra thì công trình resort vẫn diễn ra rất tốt chỉ là Vương Thần phải đi quan sát để hoàn thành một mục trong hợp đồng.
Theo như những gì Tử Lạc nhìn thấy, đây chắc chắn sẽ là một resort sáng giá ở đảo Bali, bởi vì thiết kế rất tiện dụng cho du khách.
Giá như mình cũng được thử nhỉ?
Lúc này, Tử Lạc đi dạo quanh bờ biển được đóng phép là chỉ dành cho resort Vương thị, gió biển luôn có một sức hút kì lạ.
Nó khiến người ta cảm thấy yên tâm vô cùng, âm thanh rì rào của biển cả giống như tiếng hát du dương êm tai của người phụ nữ nào đó.
Sóng này xô ngã sóng kia, sóng sau lại xô ngã sóng trước, con người cũng như sóng biển, luôn thích lấy mình làm tâm điểm như vậy nhưng rồi cũng bị kẻ khác đánh bại.
Liệu có phải hay không sẽ tốt hơn nếu như chỉ là những hạt cát, im lặng nhìn ngắm mọi thứ và tận hưởng cuộc sống yên bình của mình.
Tử Lạc ngồi nhìn mặt trời đã muốn lặn xuống biển, bỗng một cơn gió nhẹ thổi qua khiến cô phải quay mặt sang một bên để tránh những hạt cát.
Nhưng rồi. . . .cô nhìn thấy một bóng hình rất quen thuộc, mái tóc uốn nhẹ ở đuôi, làn da trắng mượt như con nít.Nếu như không lầm. . . .đây chắc chắn là Trương Ái Ái!
Tử Lạc nhìn mấy lần vẫn nghĩ đây chắc hẳn là Ái Ái nhưng. . . .cô ấy làm sao lại xuất hiện ở đây chứ? Nghĩ ngợi một lúc, Tử Lạc vẫn quyết định gọi thử.
“Ái Áii?”
Cô gái kia hôm nay cũng mặc một chiếc đầm màu trắng, phía dưới còn có vài sợi tua rua rất xinh đẹp.
Và đúng như những gì Tử Lạc nghi ngờ, cô gái kia không ai hết chính là Trương Ái Ái.
“Ái Ái, sao cậu lại ở đây?”
Nhìn thấy Trương Ái Ái, Tử Lạc liền mỉm cười vui vẻ, tuy trong lòng còn nghi ngờ nhưng Trương Ái Ái đến đây thì không có gì là không tốt cả,
“Tiểu Lạc, ngạc nhiên không? Tớ được cử đi công tác chung với cậu cùng Vương tổng đấy, tớ muốn giữ bất ngờ cho cậu!”
Hai cô bạn gặp được nhau thì vô cùng hạnh phúc, bắt đầu hỏi nhau biết bao nhiêu thứ trên trời dưới đất mặc kệ Vương Thần vẫn còn đang đi kiếm Tử Lạc.
Hắn chỉ là vừa mới quay qua quay lại liền không thấy cô đâu, đi tìm cũng được 10 phút rồi hắn mới quyết định ra biển, hi vọng cô sẽ ở đây.
Và quả nhiên, hắn thấy một cô gái đầm. . . .không phải, là hai cô gái mặc đầm trắng vui vẻ chơi đùa ngoài biển.
Nhìn kỹ một chút hắn mới nhận ra đó là Trương Ái Ái, chân mày khẽ nhíu nhẹ lại.
Tử Lạc và Trương Ái Ái mải mê vui vẻ một lúc sau đó Trương Ái Ái mới vô tình nhìn thấy Vương Thần đang đứng cách đó không xa.
“Tiểu Lạc, Vương tổng vẫn đứng ở kia nãy giờ sao?”
Nghe vậy, Tử Lạc cũng quay qua nhìn, quả nhiên là Vương Thần thật, sắc mặt không tốt cho lắm.
Tử Lạc nhìn sang Trương Ái Ái, đôi mắt hiện lên vẻ bối rối, cầu cứu, đau khổ, bi thương.
Lúc này Vương Thần mới bước lại gần hai cô gái, ánh mắt vẫn chỉ dừng trên người Tử Lạc chưa hề di chuyển.
“Tiểu Lạc, em nói xem tôi có nên trừ lương em không?”
Nhìn bộ dạng hắn bây giờ thật sự là siêu cấp đẹp trai, Tử Lạc cũng không biết là do mình quá háo sắc hay là hắn lúc nào cũng quá đẹp trai như vậy.
Lúc nhìn thấy ánh mắt mê mẩn của Trương Ái Ái cô mới tự trấn an con tim mình, không sao đâu Tử Lạc, chỉ là hắn quá đẹp trai mà thôi!
“Không, không nên đâu Vương tổng!”
Tử Lạc vừa nói vừa xua xua hai bàn tay, lại bày ra cái gương mặt cười cười dễ gần của mình.
Vương Thần giả vờ nhìn xa xăm một cái xong rồi nói tiếp.
“A đúng rồi tôi để quên bìa hồ sơ ở phòng trao đổi, em quay lại lấy đồng nghĩa với việc lương còn nguyên!”
Tử Lạc nghe thấy mình không bị trừ lương cũng rất vui vẻ nhưng khi nghe thấy chuyện hắn để quên nhưng mình đi lấy thì cũng không khỏi liếc sang một cái.
Đúng là!
Thôi kệ, nghe lời Vương tổng đồng nghĩa với việc có tiền lương a.
“Được rồi, hai người đứng đây chờ tôi!”
Nói dứt lời Tử Lạc liền chạy ngược lại phòng trao đổi, trước khi đi còn mỉm cười với Trương Ái Ái một cái.
Ánh mắt cứ liếc liếc sang Vương Thần rõ ràng ý muốn nói cẩn thận hắn ta!
Trên bãi biển chỉ còn lại hai người là Trương Ái Ái và Vương Thần, nhất thời hai ánh mắt chạm nhau trên không trung, Trương Ái Ái là người cụp mắt xuống trước.
“Trương Ái Ái, cô còn nhớ những gì tôi nói không?.”
Nghe giọng nói lạnh băng khác hẳn với mọi khi nói chuyện với Tử Lạc của Vương Thần, Trương Ái Ái khẽ rùng mình một cái.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, vẫn không dám nhìn hắn.
“Tôi đã nói là. . . .cô hãy làm bạn với Tử Lạc giúp cô ấy quên đi chuyện của Mễ Trường Lộ nhưng, sao tôi lại cảm thấy cô đang có ý đồ gì khác?”