Gương mặt đã sớm cúi gầm của Trương Ái Ái lại trở nên một mảng trắng bệch, không thể nào, làm sao Vương tổng có thể nhận ra chứ?
“Vương tổng, anh nói gì vậy, tôi có ý đồ gì chứ?”
Trương Ái Ái ngẩng đầu lên, trong mắt là một mảng trống không còn bất cứ sự lo lắng gì, chỉ còn lại một Trương Ái Ái đáng yêu.
Mắt phượng híp lại thành một đường, gương mặt Vương Thần dần trở nên u ám khiến không ai biết hắn đang nghĩ gì, chỉ biết là không nên chọc vào người này.
“Phải không?”
Bỗng nhiên hắn hỏi lại một lần nữa, Trương Ái Ái nụ cười có chút cứng đờ nhưng trong tích tắc liền trở lại bình thường.
Trong tim như đang đập mạnh mẽ. . . .
“Tôi chỉ làm theo những gì Vương tổng đã giao, ngoài ra. . . .không còn gì khác!”
Vương Thần ánh mắt uy nghiêm nhìn xuống Trương Ái Ái, hắn sẽ chỉ cho cô một cơ hội. . . .
Từ Mễ Trường Lộ, hắn đã học đường một điều, phụ nữ đã là một loài đáng sợ nhưng nó chỉ thật sự đáng sợ đến phát điên khi ghen.
Không biết khi ghen Tiểu Lạc sẽ thế nào nhỉ?
Cũng ngay lúc này Tử Lạc liền trở lại, cô vừa đi nửa đường thì có người đã đem hồ sơ đến hộ nên mới quay về thật sớm.
Chỉ là hai người họ đang nói chuyện gì mà nét mặt thật căng thẳng, trời ạ, có khi nào là Vương Thần muốn cắt giảm lương của Ái Ái vì đến trễ không?
“Hai người đang nói chuyện gì sao?”
Tử Lạc nhanh chóng chạy lại hỏi thăm tình hình, ngay lập tức Trương Ái Ái liền nở một nụ cười xinh đẹp như thường ngày.
“Chỉ là trước khi đi trưởng phòng có vài lời muốn tớ chuyển đến Vương tổng!”
Nghe xong Tử Lạc cũng gật gật như đã hiểu, từ lúc chạy đến Tử Lạc vẫn nắm lấy cánh tay Trương Ái Ái như thể Vương Thần sẽ đem cô bạn ăn mất.
Một bên Vương Thần nhìn thấy ảnh mắt cẩn trọng đánh giá mình của Tử Lạc thì cũng một chút phiền não, hình tượng của hắn trong mắt cô xấu đến thế sao?
“Được rồi, chúng ta ở đây thêm hai ngày sau đó trở về nước!”
---
Ba người cùng nhau trở về khách sạn, Tử Lạc trong thâm tâm luôn cho rằng có gì đó kì lạ nhưng quan sát hai người kia một lúc lâu vẫn không nhận thấy gì.
Là cô đa nghi rồi!
“Ái Ái, cậu ở khu nào vậy, bọn tớ ở khu A!”
Vương Thần nhìn Tử Lạc một cái, chung khách sạn là được rồi lại còn phải biết khu nào, nếu lát nữa còn hỏi ở phòng số mấy có phải nửa đêm sẽ chạy sang không?
“Tớ cũng ở khu A này!”
Nhất thời hai người lại cười rộ lên, chị em chúng mình đúng là ông trời cũng tạo thành một đôi mà!
Vương Thần không quan tâm nữa liền bỏ lên khách sạn trước, Tử Lạc lại không biết số phòng nên hối hả chạy theo sau, kéo theo cả Trương Ái Ái.
“Ái Ái, cậu cũng về phòng đi!”
“Tớ đang đấy thôi?”
Đã đi sắp đến phòng mà Trương Ái Ái vẫn đi theo, Tử Lạc cũng nghi ngờ, trùng hợp đến mức ở gần phòng nhau sao?
“Đến rồi!”
“Tớ cũng đến. . . .”
Cuối cùng Tử Lạc nhìn lại liền thấy số phòng của Vương Thần chỉ là 307, số phòng đối diện mà Trương Ái Ái dừng lại là 308.
Uầy, chẳng lẽ. . . .là trùng hợp thật sao?
“Ái Ái, thì ra cậu ở phòng đối diện. . . .khoan nhưng mà, Vương tổng, phòng của tôi. . . .?”
Vương Thần đứng trước cửa phòng một tay đút vào túi quần một tay mở cửa phòng, sau đó không trả lời liền mà chỉ nhìn lại vô căn phòng.
Tử Lạc ngốc nghếch nhìn thêm vài cái gương mặt mới trở nên kì lạ, đập vào mắt cô lúc này là một cái giường trắng tinh tươm trên đó lại là hai người.
Sao cô cảm thấy như mình đang rơi vào một cái bẫy không thể nào trốn thoát, một cái bẫy ngay từ đầu đã bày sẵn ra mà cô không hề hay biết tiến vào.
“Vương tổng, tôi nghĩ dù gì cô ấy cũng là phụ nữ, để cô ấy ngủ với tôi có lẽ sẽ phù hợp hơn?”
Trương Ái Ái lên tiếng giải vây cho Tử Lạc nhưng mà đã là mục đích của Vương Thần thì cô làm sao có thể phá huỷ?
Vương Thần nhìn Trương Ái Ái thêm một cái nữa, trong mắt đầy tia cảnh cáo, đừng có phả hỏng chuyện tốt của tôi Trương Ái Ái!
“Tôi có ngủ với cô ấy đâu, tôi ngủ trên giường còn cô ấy ngủ chỗ nào thì tuỳ cô ấy. Hơn nữa, đồ của em cũng để ở đây rồi!”
Tử Lạc trên mặt có một chút méo mó, trong đầu không nghĩ ra biện pháp gì cả, chẳng lẽ đêm nay lại giả vờ mộng du chạy sang phòng Trương Ái Ái?
Để lại một câu nói lấp lửng, ý của Vương Thần thật chất chính là tôi ngủ trên giường, cô ấy ngủ trên người tôi!
“Vương tổng, tôi nghĩ, tôi qua ngủ với Ái Ái rồi sang thay đồ ở phòng anh cũng được, như vậy có vẻ tốt hơn!”
Trong tâm luôn có một chút lo sợ, tuy đã dùng hết kĩ năng ăn nói nhưng Tử Lạc cảm thấy không thể lung lay được Vương Thần.
Tất nhiên Vương Thần không hề để những lời lẽ đó vào tai.
“Chỗ của tôi không phải là nơi có thể dễ dàng đi đi về về như vậy, em đã vào rồi thì phải vào luôn!”
Nói dứt lời, Vương Thần dứt khoát kéo Tử Lạc vào trong phòng rồi đóng sầm cánh cửa lại, để Trương Ái Ái đứng ngoài cửa mà nụ cười dần tắt ngấm. . . .