Mấy ngày sau cũng đều đặn các khung giờ nhất định, Vương Thần sẽ đến thăm hỏi cô, cái thể loại sủng đến tận trời này khiến cô không quen, mà Kathyrn chính là càng buồn bực!
“Tiểu Lạc a~ nói tớ nghe cậu và người đàn ông đó có phải đã lên giường rồi không?”
Kathyrn chán nản gặm táo nói, cô thừa nhận bản thân không hề muốn có người yêu nhưng cũng khá tổn thương khi không có ai theo đuổi a~
Tử Lạc đang phác thảo bản vẽ ngồi bên khung cửa sổ, gió thổi làm mái tóc đen của cô bồng bềnh bay, có một dáng vẻ gì đó thoát tục!
Nhưng sau khi nghe được lời nói của Kathyrn, Tử Lạc thậm chí hoảng sợ rớt cả cây bút chì xuống dưới nền nhà!
“Này Kathyrn cậu nói cái gì đó!”
Tử Lạc có lẽ vì quá xấu hổ mà mặt đỏ lên, Kathyrn cười khúc khích, xem ra người đàn ông đó cũng không tệ, có thể chọc cho Tiểu Lạc sắt thép đỏ mặt!
Còn một bên Tử Lạc chạy tới chạy lui đóng cửa chính rồi cửa sổ, loại chuyện này đâu phải cứ khơi khơi mà nói được!
“Còn không phải sao? Hôm trước anh ta ngồi cạnh cậu mà ngón tay thì vuốt lấy các đốt sống lưng của cậu!”
Nói rồi, Kathyrn lại gặm trái táo lần nữa, xem ra Tiểu Lạc cũng không trong trắng như mình nghĩ!
Vẫn là bản thân đáng yêu nhất!
“Aaaa! Cậu im ngay!”
“Vậy thì kể tớ nghe làm sao hai người gặp được nhau!”
Thở dài một cái, Tử Lạc biết chuyện này trước sau gì cũng phải nói cho Kathyrn nghe, dù sao trong lòng cô đã không còn phòng vệ với Kathyrn nữa!
“Trời ạ! Trên đời này có loại người đàn ông như vậy sao?”
Kathyrn ngạc nhiên đến mức thốt lên bằng tiếng mẹ đẻ, nghe xong câu chuyện của Tiểu Lạc. . . .Kathyrn giống như hình dung ra được cô gái tuổi hai mươi không nghĩ ngợi nhiều của ngày trước!
Tiểu Lạc có phải đó là lí do mà cậu luôn đề phòng tôi không? Vì hai người phụ nữ đó?
“Tiểu Lạc, cậu nghe rõ đây, nếu từ hôm nay về sau tôi làm chuyện gì có lỗi với cậu, mạng của tôi do cậu quyết định!”
Dường như để giúp Tử Lạc quên đi vết thương năm đó, Kathyrn mở miệng thề thốt còn bày ra vẻ nghiêm túc khiến Tử Lạc phụt cười!
Thật ra mà nói lúc nãy khi kể cho Kathyrn nghe, cô thấy hốc mắt mình nóng ẩm nhưng thật may mắn đã kiềm được, những con người đó đã không còn đáng để cô rơi nước mắt nữa!
Không yêu cũng không hận mới là vô giá trị. . . .
“Ring!”
Điện thoại trên bàn rung lên một cái, Tử Lạc rất có linh cảm bắt máy lên người bên đầu dây kia sẽ là Vương Thần!
“Alo!”
“Là anh!”
Có chút vui mừng trong lòng, Tử Lạc cũng không biểu hiện ra mặt đặc biệt là khi Kathyrn còn có mặt ở đây. . . .sẽ rất lại ngại!Vương Thần đầu dây bên kia cũng mỉm cười nhẹ, không hiểu sao đống văn kiện khiến hắn nhức đầu này lại hoàn toàn biến mất khi nghe giọng nói của cô.
“Buổi trưa cùng đi trưa nhé!”
“Được!”
Cuộc nói chuyện cứ vỏn vẹn nhiêu đó thế nhưng lại khiến cả hai đều tâm trạng vui vẻ, họ biết rằng họ sắp được gặp lại nhau!
“Tiểu Lạc, nói cho tớ đi mà có phải. . . .”
“Đúng vậy, tớ và người đàn ông đó chính là quan hệ cậu nghĩ!”
Nói rồi, hai gò má cô đỏ nhẹ!
---
Tử Lạc mặc một chiếc váy dài ngang đầu gối màu hồng nhạt, nhẹ nhàng bước vào cửa hàng bình dân mà cô yêu thích.
Không biết từ khi nào mà Vương Thần lại biết rõ những món ăn cô yêu thích và cả những địa điểm cô hay lui đến.
“Em đến trễ!”
Vương Thần tuy chỉ ngồi trong một cửa hàng bình dân thế nhưng khí chất lịch lãm của anh đã nâng cao hẳn giá trị của nơi này.
“Tôi bận, chờ một tí không được à?”
Tử Lạc vẫn kiêu ngạo nói, thật ra cô đến trễ là vì mãi suy nghĩ không biết nên mặc gì thì phù hợp, cuối cùng nhắm mắt chọn lấy một bộ đồ.
“Không sao, chờ cả đời cũng được!”
Khụ, Tử Lạc ho một cái thế nhưng gương mặt vẫn ngày càng đỏ ửng, cô cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh không biết làm sao đành phải quay đầu chạy ra ngoài.
Vương Thần chỉ hai bước chân liền bước đến chỗ cô, hắn nắm lấy cổ tay trơn mịn của cô, ánh mắt nhu tình.
“Được rồi, không đùa em nữa, ngoan, tối nay làm bạn nhảy của anh nhé!”
Vương Thần vuốt nhẹ mái tóc đã dài hơn lúc trước một chút của cô mà không để ý ánh mắt kì thị của những người xung quanh.
Tử Lạc không hiểu sao cảnh tượng này có chút quen thuộc, hình như là đã gặp đâu đó 4 năm trước rồi thì phải!
Có lẽ do quá ngượng, Tử Lạc đẩy nhẹ Vương Thần ra rồi ngồi xuống ăn, hai gò má đỏ ửng suốt cả buổi trưa khiến người nào đó tim đập nhộn nhạo.
---
“Tiểu thư, cô thích kiểu tóc nào?”
Nhân viên trong salon đưa cho Tử Lạc một cuốn album vô cùng lớn với hàng trăm kiểu tóc thời thượng, tuy cũng là một cô gái sành điệu nhưng đối với những nơi quá mức xa hoa như thế này thì Tử Lạc cũng có chút không quen thuộc.
“Ờm. . . .kiểu này. . . .kiểu này!”
Tử Lạc vừa lật được vài trang liền thấy một kiểu tóc buộc thấp uốn kiểu cho các cô nàng tóc ngắn thì liền chỉ vào, cô cho rằng đây sẽ là sự lựa chọn tốt nhất cho mái tóc của mình và bộ trang phục.Bộ váy mà đáng lẽ thuộc về Thư Kỳ đã bị thay đổi chủ nhân của nó, Tử Lạc là người thiết kế và cũng sẽ là người mặc nó trong đêm nay vì vậy có thể nói để miêu tả được xuất sắc thần thái của chiếc váy thì cũng chỉ có Tử Lạc.
“Em vẫn như vậy. . . .vẫn ngại ngùng với mọi thứ xa lạ!”
Vương Thần là người dẫn cô đến nơi này và vẫn ngồi sau lưng cô từ đầu đến cuối, những biểu hiện loay hoay của cô đâu thể lọt khỏi mắt hắn chứ?
Nhưng thấy cô như vậy hắn càng tự tin hơn bởi vì ít nhất, cô đã không hoàn toàn thay đổi thành người khác!
Tử Lạc giả vờ như không nghe nhưng trong tâm lại oán trách, anh cũng không cần nói ra trước mặt tất cả mọi người chứ, xấu hổ!
“Mời Vương tiên sinh ra đại sảnh có người gặp!”
Ngay lúc này có một người bước vào và thông báo cho Vương Thần biết, thật kì lạ, cũng không biết là kẻ nào lại rõ hành tung của hắn như vậy!
Vương Thần nhìn vào trong gương thấy Tử Lạc cũng đang nhìn mình, hắn gật đầu một cái ý nói chờ hắn!
Tử Lạc không đáp nhưng cũng tỏ rõ là đồng ý!
Thế nhưng ngay lúc Vương Thần bước ra chưa được bao lâu thì có một cô gái xinh đẹp bước vào, gương mặt vừa gặp cách đây không lâu nhưng cũng sắp mờ nhạt.
Thư Kỳ!
“Ồ Tử tiểu thư cô cũng ở đây sao?”
Nghe giọng nói này khiến Tử Lạc có chút khó chịu, dù sao cũng chẳng ai ưa thích người phụ nữ khác giành đàn ông với mình cả!
Tử Lạc không nhìn qua, vẫn cứ tiếp tục nhìn mình trong gương chỉ nở một nụ cười nhẹ, phong thái nhẹ nhàng nhưng tuyệt đỉnh.
Thư Kỳ hiển nhiên trong lòng vô cùng buồn bực khi bị khinh bỉ ra mặt nhưng cô vẫn luôn treo trên miệng một nụ cười đoan trang.
“Tử tiểu thư có vẻ không thích tôi lắm?”
Cái tiếng Tử tiểu thư này cũng thật khó nghe, Tử Lạc biết chắc hẳn cô ta đã điều tra về mình rồi!
“Là Thư tiểu thư nghĩ nhiều, mỗi lần cô đến đều là lúc tôi bận rộn!”
Tử Lạc đáp lại như cho Thư Kỳ mặt mũi, tất nhiên Thư Kỳ cảm giác Tử Lạc cũng phải khom người trước mình thì vô cùng thoải mái, không khỏi lên giọng một cái.
“Là chuẩn bị cho tối nay phải không? Mái tóc này là cô chọn sao? Cái trâm cài này lại càng không thích hợp!”
Thư Kỳ cố tỏ ra am hiểu nghệ thuật, thật ra là trong lòng cô ta khó chịu khi nhìn thấy Tử Lạc mang một mái tóc xinh xắn, cô ta sợ bản thân sẽ không thể nổi bật!
Nhưng ngay lúc này, người làm tóc cho Tử Lạc quay sang nhìn Thư Kỳ bằng một ánh mắt vô cùng khó chịu!
“Mái tóc này có vấn đề gì sao? Cá nhân tôi là nhà tạo mẫu tóc lừng danh ở đất nước này còn không nhận ra vấn đề, cô có ý kiến gì sao?”
Người này là đàn ông nhưng cách nói chuyện cùng ngữ điệu còn chút giống phụ nữ, đa phần những người đàn ông đam mê nghệ thuật đều có giới tính khác thường.
Lúc này Thư Kỳ mới nhìn kĩ lại, đây còn không phải là nhà tạo mẫu tóc số một châu Á đến từ Trung Quốc sao? Thật là mất mặt!
“Thật xin lỗi gây hiểu nhầm rồi! Tôi chỉ muốn trêu chọc cô Tử một chút thôi!”
Thư Kỳ cười giãn hoà, không khỏi nhìn sang Tử Lạc ý nói hãy giải vây cho cô ta, Tử Lạc cũng rất nhanh nhẹn mà cười tươi đáp lại.
Nhà tạo mẫu tóc kia không nói gì nữa nhưng trong lòng cũng có chút khó chịu!
Thư Kỳ cũng không ở lại lâu nữa, chỉ đành đi ra ngoài nhưng trong lòng ấm ức vô cùng, còn vài câu muốn hạ bệ cô ta nhưng chưa kịp nói ra thì mặt mũi đã mất hết.
Aaaaa. . . .tại sao lần nào có cô ta mình đều mất sạch mặt mũi chứ!
Ít nhất cô ta cũng phải một lần trải nghiệm cảm giác đó!