Thật trùng hợp làm sao ngay lúc Thư Kỳ vừa rẽ qua phòng khác thì cũng là luac Vương Thần trở lại, tuy hai người không chạm mặt nhưng vẫn có một sự trùng hợp đến kì lạ.
Chỉ là từ khi bước vào phòng trên mặt Vương Thần vẫn luôn có chút vui vẻ. . . .không hiết là đã gặp ai?
Mọi chuyện cứ diễn ra êm xuôi cho đến khi buổi tiệc chuẩn bị bắt đầu. . . .
“Vương Thần tôi cảnh cáo anh còn dám đụng vào người tôi nữa tôi lập tức thiến anh! Kéo lên!”
Không hiểu sao đã đến nơi dự tiệc nhưng Vương Thần vẫn không chịu xuống xe, hắn bắt đầu vuốt lấy bờ vai Tử Lạc. . . .ngay khắc đó cô đã cảm thấy bất ổn!
Quả nhiên sau đó hắn nắm lấy khoá váy của cô kéo xuống hơn phân nửa, cả một tấm lưng trần lộ rõ ra ngoài.
“Anh cũng muốn em thiến anh!”
Hắn cười một cách vô cùng đểu trá, vẫn đang tiếc nuối nhìn tấm lưng quyến rũ đó!
Tử Lạc sợ hãi nhìn xung quanh, dù cho đã biết chiếc xe thiết kế tối tân này của Vương Thần bên ngoài sẽ không thể nhìn thấy nhưng chỉ cần có ai đó đi ngang sẽ khiến cô vô cùng xấu hổ.
“Đừng nói nhiều nữa mau lên!”
Ngay lúc này ngón tay trỏ của Vương Thần vô tình đụng vào làn da mềm mại của cô khiến cô sợ hãi mà la lên!
“A! Anh muốn chết!”
Nói rồi cô quay phắt lại muốn đánh mạnh vào lưng Vương Thần nhưng phát hiện kéo khoá sau lưng kêu một tiếng vô cùng kì lạ!
Cái âm thanh này. . . .
“Thôi rồi Tiểu Lạc, em làm hư kéo khoá váy rồi!”
Ầm! Ầm! Tử Lạc chỉ biết đơ mặt ra mà không nghĩ được gì nhiều, coi chỉ đang thắc mắc, những bộ trang phục trước kia cô thiết kế cho khách hàng có khi nào cũng bị như thế này không?
Có phải họ sẽ oán tránh cô rất nhiều như cô đang oán trách bản thân mình đúng không?
“Aaaaa tất cả là do anh, nếu như anh không kéo xuống thì cũng sẽ không như thế này!”
Lúc này Tử Lạc chẳng màng đến biểu cảm của mình nữa. . . .cô hoang đến mức gương mặt tái mét.
Vương Thần nhìn cô không nói gì, hắn im lặng như thể biến mất hoàn toàn trong không gian chỉ là khẽ liếm môi một cái.
“Tôi không vào đâu!”
Ánh mắt cô nhìn ra ngoài có chút nuối tiếc, dù sao đây vẫn là cơ hội tốt để phát triển tên tuổi nhưng. . . .
“Vậy tôi đoán em phải ở trong xe đến khi xong tiệc thôi! Người của tôi hôm nay bận rồi a, hơn nữa tôi không an tâm để người khác đón em đi.”Vương Thần ra vẻ bất lực nhưng thật ra trong lòng lại cười thầm, em nghĩ đến đây rồi muốn về dễ thế sao?
Tử Lạc quá vội vã mà không nhìn thấy rõ biểu cảm của Vương Thần, hơn nữa lão đại hắn chỉ cần gọi một cú thì cho dù vợ đang để cũng phải có mặt.
Thế nhưng Tử Lạc của hiện tại lại chẳng thể nào nghĩ ra được những điều này.
“Tôi không biết lái xe, làm sao đây?”
Không hiểu sao Tử Lạc học lái xe bao lâu cũng không thể tự lái được, luôn cảm giác không an toàn.
Thế nhưng nếu là Vương Thần hay Kathyrn cầm lái cô lại thấy rất thoải mái.
Ngay lúc này bỗng dưng có người gõ cửa sổ, Vương Thần nhẹ che Tử Lạc lại rồi mở cửa.
Là Thư Kỳ!
“Chào anh! Tử Lạc không có ở đây sao? “
Không hiểu sao lúc này Tử Lạc lại ngẩng đầu lên giả vờ như nét mặt vừa ngủ dậy, đối với Thư Kỳ trong lòng cô đã thực sự coi như là một đối thủ.
“Có chuyện gì sao?”
Tử Lạc tựa nhẹ gương mặt của mình lên vai Vương Thần tỏ vẻ nũng nịu.
Không nói gì nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, Vương Thần cũng rất hợp tác mà tỏ vẻ bình thường khiến lòng người nào kia khó chịu đến tức điên.
“Cùng vào nhé?”
Thư Kỳ vẫn cười nhẹ nhàng như dáng vẻ vốn có của cô nhưng có ai biết đằng sau vẻ ngoài đó là linh hồn của một thứ vô cùng đáng sợ.
“Được thôi nhưng chờ chúng tôi một lát!”
Lúc này Tử Lạc nghĩ rằng nếu mình không đi vào có khi người đàn ông này sau đêm nay có thể không thuộc về cô nữa.
Ô cửa sổ kéo dần lên để lại gương mặt méo xệch của Thư Kỳ.
“Nghĩ lại rồi sao?”
Vương Thần nhếch môi cười vô cùng điển trai nếu nó Tử Lạc không rung động thì là nói dối.
“Không phải, chỉ là cảm thấy sẽ thật uổng phí công sức tạo ra bộ váy này!”
Tử Lạc bình tĩnh nói sau đó rút cái trâm cài trên đầu xuống đưa cho Vương Thần.
“Dùng cái này kẹp lại!”
Thật may mắn khi người tạo kiểu tóc lúc nãy đã đưa cái trâm cài này cho cô, may mắn hơn chiếc trâm này rất phù hợp với màu sắc bộ váy này.
Hi vọng không ai nhìn thấy!
“Đi thôi!”
Lúc bước ra khỏi cửa xe Tử Lạc có chút run rẫy, dù sao những người cô sắp gặp đều có địa vị rất cao, mà những người như vậy đều rất. . . .đáng sợ!
Vương Thần luồn tay mình vào lòng bàn tay ẩm ướt của cô, ngày càng siết chặt như để tiếp thêm động lực cho cô.
Không biết từ khi nào Vương Thần lại trở thành một người đàn ông ấm áp như vậy! Cô rất thích, rất thích!
“Ai nha đây chẳng phải là Vương tổng sao? Một ly một ly Hahaaa! “
Mấy lão từ các công ty khác đến sớm hơn luôn chầu chực ngay trước cổng để nịnh bợ những kẻ quyền cao chức rộng hơn mình, cũng có thể nói đó là một sự khôn ngoan.
Mọi thứ cứ diễn ra êm đềm như vậy cho đến khi Tử Lạc nghe thấy tiếng la quen thuộc của Kathyrn.
“Cái người này, mắt không rõ à?”
Kathyrn xuất hiện ở đây chỉ mang lại cho Tử Lạc một chút bất ngờ vì dù sao cha cô ấy cũng là chủ tập đoàn y học có tiếng.
Nhưng mà người kế bên cô cũng là người đang bị cô mắng chính là Vương Đặc Nhĩ đã lâu không gặp!
Hắn ta vẫn có nét hiền lành ấm áp như ngày đó chỉ là trên gương mặt đã có chút khó chịu!
“Tiểu thư, đúng là do tôi không chú ý đụng trúng cô thế nhưng tôi mới là người bị hại đây, cô không cần la to như vậy!”
Cũng thật kì lạ, người la lên là Kathyrn nhưng kẻ bị hại dính đầy bánh kem lại là Vương Đặc Nhĩ, vừa ăn cướp vừa la làng là đây sao?
Trong chốc lát nhiều người chú ý đến cuộc tranh cãi nhiều hơn.
“Tôi mới là biết anh sẽ tự nhận mình đáng thương rồi đổ lỗi về tôi nên mới ra đòn phủ đầu trước mà! “
Trong mắt Vương Đặc Nhĩ hiện tại, người con gái xinh đẹp trước mặt hắn lại như một đứa trẻ tính tình kì lạ và miệng lưỡi rất sắt bén, khiến hắn không cương cũng không nhu được.
Còn đối với Kathyrn, anh chàng có vẻ tốt bụng trước mắt cũng không tốt bụng như mình nghĩ.
Nhưng thật may mắn là ngay lúc này người dẫn chương trình lên tiếng thông báo bắt đầu buổi tiệc, nếu không sợ là còn phải tranh cãi đến sáng mai!
Ngay lập tức Vương Đặc Nhĩ nhận được cái liếc xéo của Kathyrn cũng không biết nên khóc hay cười.
Một lát sau liền tới phần vũ hội. . . .