“Thật phiền quá, cũng đã khuya rồi, tôi cũng không dám ở lại làm phiền thêm, chỉ là. . . .có thể giúp tôi về nhà không, cổ chân tôi đau quá!”
Tử Lạc lên tiếng nói, dù sao cô hiện tại cũng không có tâm trạng để gặp gỡ ai, nếu như được thật là muốn trở về Anh sống với Kathyrn.
Đây đúng là mảnh đất quê hương xui xẻo của cô mà, mỗi lần ở đều sẽ gặp chuyện không thuận tiện, xui xẻo.
“Không sao, cứ ở lại đây đi, dù sao trời tối rồi chúng tôi cũng không muốn lái xe!”
Khải lên tiếng nói trước, chủ yếu không phải bọn hắn không muốn lái xe, mà là bởi vì tình trạng của cô. . . .cần nghỉ ngơi.
Tử Lạc cười yếu đuối, tay chân mỏng manh như pha lê nhưng ánh mắt rất kiên định.
“Nếu vậy, cảm ơn hai anh, tôi tự về được!”
“Tử Lạc!”
Khải bắt lấy tay của cô nhưng lại bị hất ra, tuy sức lực không mạnh nhưng hắn nhìn thấy được tia không hài lòng trong mắt cô nên đành buông.
Tử Lạc cố thẳng lưng bước đi, đầu cô hơi choáng, có thể là do hạ đường huyết vì ngoài bữa sáng vẫn chưa ăn gì, nhưng không sao, cô vẫn có thể chịu được.
Ít nhất là sau khi về đến nhà.
“Thôi được, tôi đưa cô về!”
Khải chủ động nói trước, hắn liếc mắt sang Elvis, chỉ một khắc thôi nhưng đã tương đối hiểu nhau.
“Ngày mai, nhớ đi làm!”
Dứt lời, Elvis xoay lưng vào trong, hắn rút điện thoại ra gọi một cú, đầu dây kia liền bắt máy.
“Con hẻm cụt gần sòng bài của Phi Vân bang, có một kẻ có vết sẹo dài trên mặt, hình như là cựu quân nhân, xử hắn!”
“Đại ca, nhưng đó là khu vực của Phi Vân bang. . . .”
Không nói nhiều, Elvis cúp máy, Phi Vân bang chẳng phải là của Vương Đặc Nhĩ sao? Từ khi nào quản lý lỏng lẽo như thế.
Sau khi đưa Tử Lạc trở về cô nhi viện, Khải quay về nhà với anh trai, hắn cũng không còn giữ gương mặt vui vẻ của mình nữa.
“Anh, có phải anh biết gì đó về cô ấy không?”
Có nét gì đó buồn buồn trên gương mặt hắn.
Elvis dường như đặc biệt hứng thú với cà phê, bây giờ trên tay hắn cũng là một ly cà phê nóng.
“Hứng thú sao?”
Khải không trả lời, nhưng như vậy cũng đủ để tỏ ra ý thừa nhận.
“Cô ta, nếu không lầm thì bốn năm trước đã ở bên Vương Thần nhưng hình như có mâu thuẫn nên sang Anh học và làm việc. Bây giờ lại quay về, hình như muốn tái hợp, nhưng mà. . . .lại có chút trục trặc rồi!”
Elvis cười, ánh mắt hắn đặt trên màu đen của ly cà phê, nhưng dường như ánh mắt còn tối hơn cả màu sắc đó.
Trầm ngâm, bỗng dưng Khải bật cười lên lại, vẫn là gương mặt vui vẻ như ban đầu.”Chà, vậy chỉ có thể làm anh trai thôi!”
Dứt lời Khải quay lưng vào phòng của mình, để Elvis ngồi lại, hắn đang suy nghĩ, rốt cuộc thư ký của hắn có gì đặc biệt mà ai cũng mê mệt thế nhỉ?
Xem ra cũng phải cẩn thận một chút, phụ nữ, tuyệt không dính vào a~
---
Tử Lạc đứng dưới vòi sen, để nước xối xả vào mặt mình, cô muốn mình phải suy nghĩ cho cẩn thận.
Có phải cô đã quá nóng giận mà không suy nghĩ không?
Nếu lúc ấy bình tĩnh, đứng lại và hỏi tại sao hắn lại làm như thế có phải sẽ tốt hơn không?
Tại sao cô không gọi cho hắn, mặt dày một chút để giành lấy tình yêu của mình thì có sao đâu chứ?
Đúng vậy, mày đang làm gì vậy Tử Lạc, mày quyết định chấm dứt tình yêu bốn năm của mình chỉ vì một việc cỏn con như thế sao?
Tắt vòi sen, ánh mắt cô kiên định hơn hẳn, lần này, cô chắc chắn sẽ tìm mọi cách để tìm ra Vương Thần, cho dù anh đang ở châu Phi tôi cũng nhất định sẽ bắt anh về.
Anh phải chịu trách nhiệm cho mọi thứ đã làm với tôi!
Nếu không tìm được thì sao?
Đơn giản, cô sẽ khởi kiện hắn vì tội cưỡng hiếp, cô sẽ nói với quan toàn bốn năm trước cô bị hắn ta cưỡng hiếp sau đó bị khống chế, phải sang nước ngoài bốn năm khi đã ăn học thành tài mới dám trở về khởi kiện!
Tốt! Cứ như vậy đi!
Cô mặc vội quần áo vào, chạy ra ngoài cầm điện thoại lên, bấm số hắn.
Chuông đổ một lần, hai lần, không có ai bắt máy.
Đến lúc cô sắp tắt máy thì nghe thấy tiếng thở trầm ổn ở đầu dây bên kia, Tử Lạc vui mừng nhưng cố tỏ ra là không có gì cả!
“Xin lỗi! Mau xin lỗi em!”
Cô nói như thể đang ra lệnh, Vương Thần vẫn không đáp, ngoài tiếng thở đều đều thì không có âm thanh gì khác cả.
Tử Lạc bậm môi một cái, bắt mình phải mặt dày hết cỡ.
“Xin lỗi em đi! Anh có nghe không?”
“Chia tay đi!”
Lần này, đến lượt Tử Lạc im lặng, cô mở miệng ra nhưng không biết nói gì, mắt cô lại rưng rưng, cả gương mặt đỏ bừng vì tức giận.
“Ăn sạch em xong thì muốn chia tay sao? Anh không chỉ đơn giản là vô sỉ bình thường đâu, đã đạt đến loại đẳng cấp có thể khiến người khác hộc máu vì lời nói của mình rồi đấy. Này, anh nghe cho rõ đây, muốn chia tay em, thế thì đưa em 40% cổ phần Vương thị đi, em sẽ rất vui vẻ mà đồng ý chia tay, sao dám không? Anh cẩn thận cho em, nếu còn dám nói ra những lời như vậy, em không ngại sang Thái mua vài lá bùa để ám anh xuống đời đâu!”
Dứt lời, cô ngắt máy, thở hồng hộc trong tức giận.
Sau nó, nở một nụ cười mĩ mãn, đúng vậy, thời buổi này mẫu phụ nữ mà còn đứng yên chờ tình yêu đến thì chắc chắn không phải cô.Phải như vậy, Vương Thần, em không biết vì lí do gì anh lại đối xử như vậy với em, nhưng em nhất định sẽ tìm ra lí do đó, nếu em nghe rồi mà thấy không phục, anh vẫn chưa được phép chia tay với em!
---
Sáng hôm sau, Tử Lạc ăn mặc thật đẹp đẽ, mái tóc buộc cao đuôi ngựa, gương mặt xinh đẹp thêm chút má hồng và son môi rất đáng yêu!
Nhưng mà do chân bị trậc khớp nên tướng đi có chút kì lạ nhưng vẫn không ảnh hưởng lắm đến thần thái tự tin của cô.
Cô bước đến phía bàn tiếp tân dưới ánh mắt của nhiều người.
“Xin chào, hãy sắp xếp giúp tôi một cuộc hẹn với Vương tổng, tôi là nhà thiết kế Lauriel!”
Cô tiếp tân kia lúc đầu cũng mỉm cười vui vẻ, nhưng nghe thấy muốn gặp Vương tổnb thì có chút khinh thường, ăn mặc đẹp một tí là muốn trèo lên chỗ Vương tổng sao?
Nhưng mà, ôi trời thật sự là nhà thiết kế Lauriel, có cả danh thiếp ở đây, không thể là giả mạo.
“Thật. . . .thật sự là nhà thiết kế Lauriel sao? Tôi tưởng cô là nhân viên ở đây!”
“Tôi quả thật là nhân viên ở bộ phận thiết kế, cô đừng lo, tôi không lừa cô. Hơn nữa, có gan lừa cô thì cũng không dám lừa Vương tổng!”
Nói xong, Tử Lạc mỉm cười nhẹ, những người ngoài tuy không biết là chuyện gì nhưng nhìn thấy biểu cảm của tiếp tân cũng không khỏi nhìn đi nhìn lại Tử Lạc mấy lần.
Sau đó, Tử Lạc liền di chuyển lên bộ phận thiết kế.
“Ồ, trông có vẻ tốt nhỉ?”
Thật không ngờ, cô và Elvis lại bước vào cùng lúc.
Tử Lạc cười lại rất lịch sự, bây giờ mới đúng là phong thái của nhà thiết kế nổi tiếng.
“Đúng rồi, sếp, anh có số điện thoại của Hàn thiếu gia không? Hoặc Vương nhị thiếu cũng được!”
Tử Lạc nhìn Elvis một cách khôn khéo, nếu cô không lầm thì người này có quan hệ với nhóm Vương Thần, cách nói chuyện của hắn khi nhắc về bọn họ đều có vẻ rất quen thuộc.
Chà, Elvis nhìn Tử Lạc bằng con mắt thưởng thức, đúng là, người phụ nữ khiến Vương zthaanf điên đảo 4 năm không hề đơn giản mà!
“Đây là số của Vương Đặc Nhĩ.”
Elvis đưa xong cũng không ở lại lâu, hắn là người cực kì sợ những cái dạng như tin đồn giữa trưởng phòng và thư ký mới nhận chức.
Rất rắc rối!
“Cảm ơn sếp!”
---
“Minh Cảnh, tối qua cô ấy đã gọi điện cho tôi!”
Vương Thần ngồi trên máy bay, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, khoé miệng vẫn luôn giữ nụ cười nhạt.
Vì đây là phi cơ riêng của Vương Thần nên hắn muốn nói to hay nói nhỏ cũng không có ai dám lên tiếng phản đối.
“Cô ấy nói gì?”
“Cô ấy mắng tôi, thật là, cậu xem, còn gửi tin nhắn đe doạ nữa!”
Hắn lại cười, trông rất đẹp trai nhưng có chút buồn rầu.
“Nhưng mà thấy cô ấy như vậy tôi càng thấy sợ, nếu như tôi chết. . . .”
“Cậu nếu không muốn qua Singapore nữa thì để tôi cho cậu xuống biển ngay bây giờ!”
Vương Thần bật cười, thôi được rồi, hắn sẽ cố gắng, mặc dù sống hay chết cũng không còn nằm trong quyết định của hắn nữa rồi.
Nhưng không sao, hắn sẽ tin lời ông thầy bói lúc trước mẹ hắn từng dắt hắn đi xem.
Ông ta nói, hắn kiếp trước tu hành chánh quả nên kiếp này vợ đẹp con xinh, sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy nhà, chết trên đống vàng.
Ha ha, quả thật trình độ nịnh hót rất cao, Trương Gia Mỹ đã cho ông ta một số tiền lớn nhờ những câu nói đó mà.
Nhưng. . . .đầu lại hơi đau rồi!
___
Ngạc nhiên chưaaaa? Một ngày hai chương luôn nha, nhấn vote cái để ủng hộ ikk truyện sắp end rồii ️