Tổng Tài Ác Ma Trêu Ghẹo Tiểu Bạch Thỏ

Chương 72: Chương 72: Nhà Của Hắn




“Tránh ra! Bạn trai của tao là tổng giám đốc Vương thị, mày dám làm gì tao không sợ anh ấy sẽ giết mày sao?”

Hắn ta cười một tràng dài, trong bóng tối, cô không nhìn rõ gương mặt của hắn nhưng đại khái cũng có thể thấy được một vết sẹo dài trên mặt hắn.

Tiếng cười của hắn ta khiến trái tim cô run lên vì sợ hãi, hắn ta chắc chắn là không tin lời của cô rồi!

“Bạn gái sao? Đến mẹ nó tao cũng chơi, con gái mà sao lại hung hăng như thế này, thế thằng gián đốc đó không dạy em phải dịu dàng thì đàn ông mới thích sao?”

Tử Lạc toan bỏ chạy nhưng nhanh chóng bị hắn túm lấy cổ tay, cô xoay người đá lên ngực của hắn một cú đau đớn, đáng lẽ là trốn thoát thành công nhưng cổ chân buổi trưa có bị thương nên ngay lúc này không chịu được nữa liền ngã xuống.

“Mẹ kiếp! Mày không muốn tao nhẹ nhàng phải không con điếm, loại con gái như mày chỉ là đĩ điếm mà thôi, tự nhận vơ mình là bạn gái của người này người kia! Mày tưởng tao tin mày à!”

Lúc này Tử Lạc đã không đủ sức để bình tĩnh nữa, cô cố hét lên nhưng không ai nghe thấy cả, đây là một khu phố ồn ào, náo nhiệt, ai sẽ để ý đến cô đây?

“Tránh ra! Cứu tôi, cứu!”

Hắn giật tóc cô lại, da đầu cô như muốn tróc ra hoàn toàn, nước mắt cô lại chảy ra vì đau đớn, trong đầu xuất hiện suy nghĩ muốn tự tử.

Cô muốn vung tay tát hắn một bạt tai thế nhưng người này quá khoẻ, hắn bắt lấy tay cô, bóp chặt đến mức xương cốt muốn vỡ vụn.

Ngược lại, hắn tát cô một cái đau điếng hồn.

“Tha cho tôi! Tha cho tôi! Anh muốn bao nhiêu tiền cũng được!”

Cô không đủ sức để la nữa, ánh mắt tuyệt vọng, giọng nói nhỏ dần, cô giá như bây giờ Vương Thần xuất hiện rồi giải cứu cho cô!

Hắn lại tiếp tục cười, âm thanh đáng ghét kinh khủng!

“Lúc đầu tao cũng chỉ định cướp tiền thôi, nhưng mà. . . .cô em xinh thế này không ăn thì cũng uổng đấy!”

Nghe đến đây, đồng tử cô như giãn rộng ra, tiếp tục gào to nhưng càng gào cô càng thấy bản thân mất đi hết sức lực.

“Không sao, em cứ la tiếp đi, đêm còn dài mà!”

Hắn lại muốn cười tiếp, cả thân người cô nằm phía dưới hắn, hoàn toàn bị khống chế, chân tay vô lực.

Nhưng ngay lúc này cô nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là một cú đá vào hàm dưới khiến tên đó la lên đau đớn.

Cô nhìn thấy tròng mắt hắn đảo tới đảo lui rồi hoảng sợ chạy như ma đuổi, Tử Lạc nằm ở đó, hoàn toàn không có chút khí lực bỏ chạy.

Tử Lạc nằm dưới đất, trên mặt vẫn còn ê ẩm vì cú tát, dưới chân chắc bị trậc khớp đã sưng lên rất nhiều.

Cô không biết người đã đến là ai nhưng cô cũng không muốn biết.

Nếu là cảnh sát, cũng không đá người tùy tiện kiểu đó, chỉ sợ là dân đen.

Tất nhiên cô không hi vọng là cái thứ hai.”Cảm ơn anh rất nhiều!”

Nói rồi, cô chật vật đứng dậy, quần áo xộc xệch dính dầy cát bụi, không chỉ vậy mà trên mặt cô cũng có vết trầy xước.

Cô lảo đảo bước, không đủ sức để nghĩ đến bộ dạng hiện tại của mình, chỉ mong có thể về nhà nghỉ ngơi như vậy là được rồi.

“Này!”

Một giọng nói vang lên, là. . . .là Elvis?

“Sếp?”

Người kia từ từ bước ra ánh sáng, quả thật là Elvis, gương mặt lãnh khốc.

Cô thở phào ra một hơi, nước mắt lại vô thức mà chảy, có ai biết từ nãy đến giờ, cô đã phải gồng mình lắm không.

Thật sự làm sao có người con gái nào có thể bình tĩnh mà đi về được trong lúc này.

Cô chỉ là không muốn lộ vẻ yếu đuối với một người có thể gây nguy hiểm cho cô mà thôi.

Nhưng thật may mắn đây là sếp của cô.

Sau đó, không có sau đó bởi vì Tử Lạc đã ngất xỉu.

Cũng phải thôi, từ ngoài ăn sáng thì cả ngày nay cô chưa ăn gì cả, còn trải qua cú sốc và bị thương, gắng gượng đến lúc này đã là phi thường.

Elvis cau mày một cái, thật ra hắn tan làm từ sáu giờ chiều, sau đó về nhà nghỉ ngơi, định đến hộp đêm chơi thì vô tình nhìn thấy Tử Lạc.

Muốn xem phim một tí không ngờ suýt thành chuyện lớn, thật ra hắn định xông vào cứu rồi a nhưng thấy cú đá xoay người của cô thật tuyệt vời cứ nghĩ cô có thể thoát thân được chẳng ngờ. . . .

Cái cổ chân đã sưng to vậy rồi.

Elvis bế cả người cô lên sau đó tiến về phía xe của mình, bỗng nhiên có một khoảng khắc khiến hắn dừng lại nhưng sau đó lại tiếp tục.

Rất bình tĩnh hắn lái xe về nhà riêng của mình, thật ra ở đó còn một người nữa, chính là Khải.

Thằng nhóc đó đã ở lỳ ở đó hai tuần rồi, không hề bước chân ra ngoài đường, còn nói muốn xem anh trai có giấu phụ nữ không.

Hừ, thằng nhóc, đừng để anh tìm ra mày có giấu phụ nữ nhé!

Nhà của Elvis là một căn hộ cao cấp gần trung tâm thành phố, an ninh rất chặt chẽ.

Hắn nhấn chuông một lần, hai lần, ba lần!

Không có ai ra mở cửa, đến lúc sắp phát cáu thì mới thấy Khải mở cửa.

Cậu ta bộ dạng đáng yêu, mặc đồ ngủ pijama còn đang dụi mắt chưa tỉnh ngủ.

Thật là, em của hắn chỉ sinh sau hắn 5 phút, làm sao lại khác biệt như vậy.

“Là anh trai hay phụ nữ?”

Khải vẫn chưa mở mắt, nên hỏi một câu rất buồn cười.

“Là anh trai và phụ nữ!”

Nghe đến đây, Khải mới mở to hai con mắt của mình ra, quả thật là phụ nữ của anh trai.

Nhưng mà phụ nữ này sao lại bất tỉnh rồi?

Hơn nữa, phụ nữ này sao lại giống Tử Lạc thế nhỉ?

Uầy, là Tử Lạc cơ mà.

Khải hốt hoảng “cướp” Tử Lạc từ tay anh trai về, mau chóng bế cô vào trong nhà.

Elvis đứng ngoài cửa cười nhếch mép, quả thật là có quan hệ khó đoán.

“Này, anh trai, anh đã làm gì cô ấy thế?”

Khải đặt Tử Lạc xuống sopha, quay phắt lại hỏi tội anh trai như thể toàn bộ là lỗi của Elvis.

“Cô ấy suýt bị cưỡng hiếp, là anh đã cứu cô ấy!”

Khải cũng không kịp nghe vế sau, vừa nghe chuyện Tử Lạc suýt bị cưỡng hiếp là liền mất bình tĩnh.

“Anh trai, phải làm sao đây, cô ấy có vết thương ở trán, ở má, ở chân, ở. . . .”

“Em có muốn lột đồ cô ấy ra để xem tiếp không?”

Nhất thời Khải im lặng, hắn đã từng mơ mộng anh trai mình là một người vui vẻ, hoà đồng, ấm áp.

Cuối cùng, lại tìm được một người anh lạnh lùng, kiệm lời, còn là trùm của một bang xã hội đen.

“Bây giờ, người cô ấy bẩn như thế phải tắm trước rồi mới rửa kiểm tra vết thương được!”

Hai người đàn ông lại im lặng, tắm cho cô ấy sao?

Ngay lúc này, Tử Lạc tỉnh lại, cô ho sụ sụ vài cái.

Đảo mắt nhìn sang Khải và Elvis, cô toan thốt lên thật giống nhau thế nhưng cổ họng quá khô nên đau phát không ra tiếng.

Tử Lạc làm động tác rót nước vào cổ họng ý bảo lấy hộ cô ly nước.

“Động tác này, chính là muốn làm cái đó sao?”

Elvis cất tiếng, hắn nhìn Tử Lạc châm chọc, khẽ nhếch môi cười.

Tử Lạc ban đầu cũng không hiểu thế nhưng sau đó liền đỏ mặt xấu hổ.

“Cái đó. . . .cái đó, sao anh lại đen tối như vậy, làm hại đến Tử Lạc trong trắng!”

Khải thật sự như một thiếu niên chưa lớn, nếu không nhìn thấy anh trai của hắn cô cũng không tin hắn thật sự lớn tuổi hơn cô.

Nhưng mà, Tử Lạc càng ngại hơn, gò má cô đỏ ửng, mày liễu cau lại có vẻ tức giận nhưng thoạt nhìn vẫn rất đáng yêu.

Elvis không chọc nữa, đi lấy cho cô một cốc nước, uống xong, ba người lại rơi vào trầm mặc không biết nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.