Buổi trưa, Viên Minh đi đến chỗ triển lãm tranh của Bạch Thanh Dung: Thanh Dung, chưa ăn cơm à? Anh biết một nhà hàng cơm Tây mới mở, món bò bít tết ở đó ngon lắm, chúng ta đi ăn thử nhé?
Bạch Thanh Dung đã quen quấn lấy Vương Thục Vy, hôm nay Vương Thục Vy đột nhiên không có mặt, cô lại cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm.
Đúng lúc này Viên Minh lại đến rủ cô đi ăn cơm, thế là Bạch Thanh Dung vui vẻ đồng ý.
Viên Minh lái xe chở Bạch Thanh Dung đến trước cửa một nhà hàng trong nội thành. Phong cách chủ yếu của nhà hàng này là đường nét góc cạnh phối hợp với ánh đèn mờ tối, bàn ghế dưới ánh đèn hiện rõ vẻ xa hoa giấu trong vỏ bọc khiêm tốn.
Nhân viên phục vụ cao cấp dẫn Bạch Thanh Dung và Viên Minh vào ghế ngồi, kính cẩn đưa thực đơn lên.
Viên Minh gọi một suất bít tết thăn bò, Bạch Thanh Dung nhìn một hồi, cuối cùng vẫn chọn phi lê bò.
Hình như lần nào ăn bít tết em cũng chọn phi lê bò nhỉ? Viên Minh trêu.
Bạch Thanh Dung mỉm cười gật đầu: Khi còn bé lần đầu tiên em ăn bít tết là chọn phi lê bò, cảm thấy rất ngon. Về sau cũng định thử loại khác nhưng lần nào cũng vậy, chưa kịp gọi đã hối hận rồi, cuối cùng lại gọi phi lê bò.
Phân tích theo tính cách của em thì kiểu người như em yêu đương vào có lẽ sẽ thuộc mẫu rất chung thủy đấy. Hôm nay bầu không khí giữa hai người khá tốt, Viên Minh không kìm được trêu đùa cô.
Bạch Thanh Dung chỉ cười tự giễu, sau đó nói: Đã từng như vậy.
Người tâm lý như Viên Minh tất nhiên sẽ nhạy cảm phát hiện ra câu nói của anh đã làm tâm trạng của Bạch Thanh Dung đột nhiên thay đổi, lại nghĩ tới trước đây Vương Thục Vy từng nói về chuyện cha của Mộ Ngôn và Tịch Nhan bị tai nạn xe qua đời, anh thầm nghĩ hôm nay đúng là anh ăn nói không suy nghĩ.
Sau giây phút xấu hổ ngắn ngủi, Viên Minh quyết đoán chuyển đề tài câu chuyện: Hôm nay sao không thấy Thục Vy đâu?
Thực ra hôm qua Vương Thục Vy còn cố ý gọi điện thoại nói với anh rằng cô ấy sẽ đi vắng một thời gian, bảo anh nắm bắt cơ hội tấn công Bạch Thanh Dung, thế nên trưa hôm nay anh mới đến triển lãm tranh của Bạch Thanh Dung đúng giờ ăn cơm.
Nhưng Viên Minh chẳng nghĩ ra chủ đề gì mà nói, để bớt ngại, anh đành lấy Vương Thục Vy ra làm cái cớ.
Cô ấy đi du lịch rồi, nói là thời gian này ở Bắc Hải ít khách du lịch, có thể chụp được cảnh đặc biệt. Gần đây công việc ở triển lãm tranh rất bận rộn, vốn dĩ tôi cũng không muốn cho cô ấy đi. Bạch Thanh Dung bưng ly thủy tinh trước mặt lên nhấp một ngụm rồi nói tiếp: Thế nhưng cô ấy lại nói muốn nghỉ bù ba tháng... Lý do này tôi đúng là không thể từ chối được.
Viên Minh bật cười: Cô ấy đúng là lý do gì cũng dùng được. Thanh Dung à, em nên thông suốt đi, chỉ cần là chuyện Thục Vy muốn làm thì có chín con trâu cũng không cản nổi cô ấy.
Đúng vậy.
Lúc này nhân viên phục vụ đã bắt đầu bày dao dĩa và khăn ăn lên: Giờ chúng tôi sẽ làm bít tết cho quý khách, mong quý khách chú ý tránh để bắn dầu mỡ vào quần áo.
Ừ.
Đĩa thức ăn được mở ra, thịt bò bít tết trong đĩa đang được đun ở nhiệt độ cao, phát ra tiếng xèo xèo. Miếng thịt mềm mại hơi nảy lên ở biên độ nhỏ, trông vô cùng ngon miệng.
Trông có vẻ rất ngon, tôi bắt đầu đây! Bạch Thanh Dung không thể chống cự trước món ngon.
Thấy vẻ mặt hưng phấn của cô, Viên Minh nở nụ cười cưng chiều: Nếu em thích thì về sau anh có thể thường xuyên dẫn em đến ăn.
Được, lần sau nhất định phải đưa Thục Vy theo, cô ấy chắc chắn sẽ thích cho xem. Bạch Thanh Dung nói xong, ánh mắt lại chăm chú nhìn chiếc đĩa trước mắt, nghiêm túc cắt thịt bò.
Viên Minh đứng dậy nhấc đĩa của Bạch Thanh Dung đến trước mặt mình, cắt thịt bò trong đĩa thành từng miếng nhỏ nhanh gọn rồi trả đĩa về cho Bạch Thanh Dung: Ăn đi.
Năm năm nay ở thành phố Z, Bạch Thanh Dung đã quen tự mình làm mọi việc, bây giờ đột nhiên được chăm sóc như vậy cô lại thấy hơi xấu hổ: Cảm ơn anh!
Không cần khách sáo, đàn ông cắt thịt bò cho phụ nữ là chuyện nên làm mà. Viên Minh thản nhiên đáp.
Bạch Thanh Dung làm biểu tượng like cho Viên Minh: Anh thật là ga lăng.
Cảm ơn đã quá khen!
Bữa cơm trưa kết thúc trong bầu không khí thoải mái. Như thường lệ, Viên Minh lái xe đưa Bạch Thanh Dung về triển lãm tranh. Bạch Thanh Dung vốn tưởng Viên Minh ăn xong sẽ đi, không ngờ anh lại không hề có ý định ra về mà lại theo cô đi vào trong.
Ủa, chiều nay anh không có việc gì à? Sao tôi cứ cảm giác hình như dạo này ngày nào anh cũng đến. Bạch Thanh Dung ngừng một lát rồi tiếp: Thế chẳng nghĩa là lâu lắm rồi anh không đi làm à?
Viên Minh buồn cười trước dáng vẻ ngơ ngác của Bạch Thanh Dung, anh cưng chiều xoa đầu cô: Sao thế được, bây giờ anh toàn chỉnh sửa ảnh vào buổi tối, như thế thì ban ngày có thể đến gặp em nhiều hơn.
Vậy có phải vất vả lắm không, tôi ở đây một mình cũng không sao mà. Bạch Thanh Dung đẩy Viên Minh: Hay là bây giờ anh về đi làm đi, nếu không cứ thức đêm suốt sẽ không tốt cho sức khỏe.
Thật sự không sao đâu!
Viên Minh còn chưa nói xong, điện thoại của Bạch Thanh Dung đã vang lên, cô lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị số của giáo viên nhà trẻ: Lạ thật, sao cô Trương lại gọi cho mình lúc này nhỉ?
Bạch Thanh Dung vừa lẩm bẩm vừa nhấn nút nghe: A lô, chào cô Trương!
Mẹ Mộ Ngôn à, Mộ Ngôn vừa đánh nhau với bạn ở trường, bị thương ở đầu, giờ tôi đang đưa cháu đến bệnh viện, cô cũng mau qua đi! Giọng cô Trương vô cùng sốt ruột.
Cái gì! Mộ Ngôn bị thương? Tôi đến ngay đây! Bạch Thanh Dung vội vã cúp điện thoại, vẻ mặt lập tức căng thẳng: Viên Minh, hôm nay anh cứ về trước đi. Cô Trương nói Mộ Ngôn đánh nhau với bạn, đầu bị thương rồi, giờ tôi phải đóng cửa đến bệnh viện ngay.
Viên Minh nghiêm túc lắc đầu: Anh đi cùng em! Nói rồi anh giúp Bạch Thanh Dung đóng cửa phòng triển lãm, mau chóng lái xe đi đến bệnh viện trung tâm.
Suốt đường đi Bạch Thanh Dung vẫn lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ: Sao Mộ Ngôn lại đánh nhau với bạn chứ? Tính cách nó ôn hòa như vậy, sao lại đột nhiên xung đột với bạn khác, còn bị đập đầu, nghiêm trọng đến thế.
Thanh Dung, em đừng nôn nóng, sức khỏe của Mộ Ngôn rất tốt, chắc chắn sẽ không sao đâu. Viên Minh vừa tăng tốc vừa an ủi Bạch Thanh Dung.
Vừa đến bệnh viện, Bạch Thanh Dung đã lảo đảo xuống xe xông vào, thấy mọi người đi tới đi lui, cô đột nhiên hoảng loạn.
Viên Minh đi qua nắm tay dẫn cô đến quầy tiếp tân hỏi: Xin hỏi vừa rồi cô có thấy một cô giáo mầm non đưa trẻ em đến khám không?
Nhân viên tiếp tân chỉ về phía bên phải: Cháu bé đã được đưa đến phòng cấp cứu rồi ạ.
Bạch Thanh Dung chạy như điên theo hướng nhân viên tiếp tân chỉ, trong lúc chạy còn không ít lần đụng vào người nhà bệnh nhân, cô vừa xin lỗi vừa chạy thẳng đến phòng cấp cứu.
Mãi đến khi nhìn thấy ánh đèn đỏ ở trước cửa phòng cấp cứu, Bạch Thanh Dung mới ngừng lại, lúc này cô Trương đang lo lắng ngồi trên ghế ngoài hành lang.
Vừa thấy Bạch Thanh Dung, cô đã vội vã đứng lên đón: Mẹ Mộ Ngôn à, cuối cùng cô cũng đến rồi.
Bé Tịch Nhan cũng vội vàng nhào vào lòng mẹ: Mẹ ơi, anh bị Tử Duệ đánh, đầu chảy bao nhiêu máu. Mẹ ơi, anh sẽ không chết chứ!
Viên Minh ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Tịch Nhan, anh xoa cái mặt mũm mỉm của con bé, giúp con bé lau nước mắt: Nếu Tịch Nhan khóc như vậy, lúc anh trai chiến đấu với vết thương lại phải phân tâm lo lắng cho cháu, cháu nói có đúng không?
Tịch Nhan nghe vậy lập tức ngừng khóc, nhưng cơ thể nhỏ xíu của bé lại run lên vì đau lòng: Cháu... cháu không khóc nữa, cháu muốn anh mau khỏe lại.
Thế mới ngoan chứ! Nói xong Viên Minh ôm Bạch Tịch Nhan lên ghế ngồi ngoài hành lang: Tịch Nhan ngoan ngoãn ngồi đây đợi anh trai ra, được không?
Bạch Tịch Nhan đáng thương hít mũi, nghẹn ngào nói: Vâng ạ.
Bạch Thanh Dung thấy Viên Minh đã giúp cô trấn an con gái thì trong lòng cũng được an ủi, cô quay lại hỏi cô Trương: Cô Trương, sao Mộ Ngôn lại đột nhiên đánh nhau với bạn?
Cô Trương cũng hoang mang: Lúc nghe bọn trẻ nói Mộ Ngôn đánh nhau với Tử Duệ tôi cũng rất kinh ngạc. Hôm nay bọn trẻ ăn cơm xong tôi liền sắp xếp cho các cháu vào giường của mình ngủ trưa như thường lệ. Sau đó không biết vì sao bọn trẻ lại đánh nhau. Bình thường Tử Duệ cũng khá cục tính, mấy cháu khác đều rất sợ nó, nhưng Mộ Ngôn rất tốt tính, chưa bao giờ xung đột với các bạn, hôm nay không biết là làm sao nữa.
Cô Trương đang nói thì cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ điều trị đẩy Bạch Mộ Ngôn đang nằm trên giường ra. Bạch Thanh Dung vừa thấy đã xông đến hỏi: Bác sĩ, con tôi thế nào rồi?
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống: Đừng lo, cháu chỉ bị thương nhẹ ngoài da thôi, giờ chúng tôi đã xử lý vết thương cho cháu, nằm viện một thời gian nghỉ ngơi là được.
Nghe vậy Bạch Thanh Dung mới yên tâm. Viên Minh đi tới vỗ lưng cô: Không sao, không sao.
Trong phòng bệnh, Bạch Mộ Ngôn quấn băng trắng trên đầu, cậu bé cúi đầu xin lỗi Bạch Thanh Dung: Con xin lỗi mẹ, con không nên đánh nhau với Tử Duệ làm mẹ lo lắng.
Bạch Mộ Ngôn mở to đôi mắt long lanh nhìn mẹ, Bạch Thanh Dung hỏi: Mộ Ngôn, sao hôm nay con lại đột nhiên đánh nhau với Tử Duệ? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Không... không có gì! Bạch Mộ Ngôn nhíu mày suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời. Thấy Bạch Thanh Dung không tin, cậu bé lại nói tiếp: Là vì Tử Duệ ầm ĩ làm con tỉnh ngủ, cho nên con tức giận.
Bạch Thanh Dung cau mày: Thật không?
Mẹ ơi, anh nói dối đấy, không phải thế đâu! Bạch Tịch Nhan đứng bên giường đột nhiên kêu lên.