Vậy là vì sao? Bạch Thanh Dung cúi đầu nhìn bé cưng của mình, thấy cậu bé bĩu môi: Không thể nói cho mẹ biết được sao?
Bạch Mộ Ngôn buồn bực lắc đầu: Thật sự là vì nó làm con tỉnh ngủ.
Bạch Tịch Nhan tức giận nói: Rõ ràng là vì nó nói chúng ta là con hoang, không có cha, cho nên anh mới đánh nó! Sao anh lại phải xin lỗi chứ, rõ ràng không phải lỗi của anh!
Động tác xoa đầu Bạch Mộ Ngôn của Bạch Thanh Dung bỗng ngưng lại, cô cười khổ: Thì ra là vậy, Mộ Ngôn, con...
Bạch Mộ Ngôn bắt lấy tay Bạch Thanh Dung: Không phải đâu, Tịch Nhan đang gạt mẹ đấy, chính là...
Lúc con nói dối luôn có động tác nhỏ chỉ mẹ mới biết, nên Mộ Ngôn không phải đang gạt mẹ đâu. Bạch Thanh Dung ôm đầu con trai: Để con phải chịu tủi thân là lỗi của mẹ, mẹ xin lỗi con nhé.
Vành mắt cậu bé lập tức đỏ lên, cậu lẩm bẩm: Không phải đâu, Bạch Tịch Nhan ngu ngốc này.
Bạch Tịch Nhan đứng bên cạnh luống cuống tay chân, thấy mẹ và anh trai đều đỏ mắt thì cũng lập tức rơm rớm nước mắt.
Tuy không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng chuyện trở nên thế này rõ ràng là cô bé đã nói sai điều gì rồi.
Viên Minh ôm Bạch Tịch Nhan đang rơm rớm nước mắt đến bên Bạch Thanh Dung.
Vậy ba mẹ con có muốn có một người cha không? Năm năm qua, tuy bọn họ chưa bao giờ hỏi vấn đề này, nhưng Bạch Thanh Dung đã thầm suy nghĩ về vấn đề này không biết bao nhiêu lần.
Tình huống hôm nay chẳng qua chỉ là chính thức đặt ra vấn đề mà thôi.
Cháu muốn! Bạch Tịch Nhan vội vàng nói: Cháu muốn có cha!
Lúc này đột nhiên cửa phòng bệnh bị đạp văng ra, hai người mập mạp tuổi trung niên và vài gã vệ sĩ mặc áo đen đi vào, người phụ nữ mập trung tuổi bịt mũi phất tay: Thế nên tôi mới nói không muốn đến những chỗ như thế này, mùi thuốc khử trùng kinh chết đi được. Bảo bọn họ đưa thằng con hoang dám đánh vỡ đầu con trai tôi ra xin lỗi nó là được rồi.
Người đàn ông trung niên cũng phất tay: Thân phận của tôi không tiện xuất hiện ở chỗ khác, bà cũng không phải không biết, đừng gây thêm phiền phức cho ông đây, giải quyết cho sớm đi. Tôi cũng không thích nơi này, không xứng với thân phận của tôi chút nào.
Gã vênh váo nhìn Bạch Thanh Dung đang ôm chặt hai đứa con của mình: Là con mày đánh vỡ đầu tiểu tổ tông nhà tao đúng không? Tao nói cho mày biết, bây giờ tốt nhất là mày bắt con trai mày dập đầu xin lỗi tiểu tổ tông nhà tao, bằng không tao sẽ cho chúng mày vào nhà lao mà chơi nhé.
Bạch Thanh Dung lập tức căng thẳng: Không thể nào!
Ôi chao, gương mặt này cũng khá đấy nhỉ, giống cái loại hồ ly trong truyện cổ đại, trời sinh dụ dỗ đàn ông đây mà. Người phụ nữ mập mạp nhìn Bạch Thanh Dung một cách khinh bỉ: Bảo sao vừa vào đã nghe thấy đứa con gái này kêu muốn có cha chứ, cha là người có thể tùy tiện tìm được à? Sẽ không phải là chạy ra đường túm đại một tên về làm cha cũng được đó chứ?
Gã đàn ông cười nói: Chỉ là hai đứa con hoang không có cha thôi mà, có cha sinh mà không có cha dạy dỗ.
Bạch Mộ Ngôn túm chặt áo mẹ, cậu bé nhìn chằm chằm gã đàn ông trung niên đang nói với ánh mắt căm hận.
Gã ta không hề sợ hãi: Mày nhìn tao làm gì, cẩn thận tao móc mắt mày ra, mày biết tao là ai không? Tao chính là giám đốc sở giáo dục, nếu mày không làm theo lời tao thì về sau không đơn giản là bị thôi học đâu, tao sẽ khiến cho mẹ mày mất luôn nghề họa sĩ, chỉ có thể đi bán thân!
Nói xong gã cười khẩy đánh giá Bạch Thanh Dung: Tuy đã làm mẹ rồi nhưng vẫn còn vốn liếng, tha hồ mà bán.
Bạch Thanh Dung lập tức xanh mặt, nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì Viên Minh đã vỗ tay: Thật lợi hại.
Người phụ nữ trung niên lúc này mới chú ý đến người đàn ông ngồi bên cạnh, bà ta lập tức sáng mắt lên, cái tên ngoại hình tuấn tú này đúng là kiểu bà ta thích.
Không ngờ bây giờ giám đốc sở giáo dục của thành phố chúng ta đến loại chuyện này cũng dám làm, có lẽ quy định không đủ nghiêm khắc nhỉ? Viên Minh do vừa rồi không muốn quấy rầy Bạch Thanh Dung nói chuyện với bọn trẻ nên mới lui vào góc.
Không ngờ lại thấy được cảnh tượng này, đúng là làm người ta phẫn nộ.
Cậu là ai? Dám ngắt lời chồng tôi à, có phải cậu cũng không muốn ở đây nữa không? Người phụ nữ trung niên nói: Tôi khuyên cậu đừng quản chuyện này nữa, nếu không cậu cũng có thể đi làm trai bám váy phụ nữ được rồi.
Con đi xin lỗi. Bạch Mộ Ngôn nghiến răng nói: Mẹ, để con đi.
Không được đi! Bạch Thanh Dung ôm chặt Bạch Mộ Ngôn: Mẹ sẽ không để con phải chịu nỗi tủi nhục này, giám đốc sở giáo dục thì làm sao, chẳng qua chỉ hoành hành được ở chỗ này thôi, còn vừa béo vừa xấu. Cùng lắm là mẹ chuyển chỗ, mẹ ở đâu mà chẳng vẽ được, thừa sức nuôi các con.
Mày! Từ khi lên làm giám đốc sở giáo dục, chưa có ai dám nói những lời như thế trước mặt gã, gã vung tay lên muốn đánh Bạch Thanh Dung thì bị Viên Minh chặn lại.
Được được được, chúng mày đừng hòng sống ở đây nữa! Gã đàn ông phẫn hận rút tay về: Báo tên chúng nó lên đây!
Người phụ nữ mập đứng đằng sau cười trên nỗi đau của người khác, thậm chí bà ta còn định gọi điện thoại tường thuật hiện trường cho đứa con cưng của mình.
Tôi họ Viên, tên Minh. Viên Minh lạnh lùng nói: Ông thật sự muốn tôi biến mất ở đây à?
Gã đàn ông trung niên lập tức nhũn chân, thiếu chút nữa đã quỳ xuống: Cậu Viên, cậu là cậu Viên - tổng giám đốc tập đoàn Viên thị sao?
Xem ra giám đốc vẫn còn nhớ số vốn tôi đầu tư cho ngành giáo dục nhỉ, tôi còn tưởng giám đốc không cần tiền đầu tư nữa, định tự mình bỏ tiền túi lấp hố đấy. Viên Minh bây giờ khác hẳn vẻ ôn hòa trước mặt Bạch Thanh Dung, anh lạnh lùng nói: Tôi hoàn toàn không ngại đâu, tôi có thể lập tức đưa con tôi rời khỏi đây.
Bạch Thanh Dung cắn răng, gật đầu phối hợp với lời của Viên Minh.
Bạch Tịch Nhan ngờ vực, cô bé đang định nói thì bị Bạch Mộ Ngôn che miệng, thế là lập tức ngoan ngoãn im lặng giống như một con búp bê xinh đẹp.
Cậu... cậu Viên, hai bạn nhỏ này là con của cậu sao? Gã giám đốc sở vừa rồi kiêu ngạo bao nhiêu thì giờ lại hèn mọn bấy nhiêu, đúng là sắp bò ra sàn rồi.
Bạch Thanh Dung và Viên Minh thấy vậy thì càng ghê tởm.
Người phụ nữ trung niên lui về sau hai bước, chỉ hy vọng Viên Minh không chú ý đến mình, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Ai ngờ được một tổng giám đốc nhà họ Viên lại ở cái bệnh viện cũ nát này, vả lại hai đứa con hoang kia cũng không mang họ Viên, lại chỉ nằm ở phòng bệnh thông thường chứ không ở phòng VIP, thế thì làm sao vợ chồng bà ta không hiểu nhầm cho được.
Bà ta cảm thấy khả năng lớn là chúng không phải con của cậu Viên, thế nhưng dù vậy thì bà ta cũng không dám đắc tội.
Nếu sớm biết thân phận của bọn họ thì dù có cho mười lá gan vợ chồng bà ta cũng không dám đến đây làm ầm ĩ.
Đừng thấy Viên Minh chỉ là tổng giám đốc Viên thị nắm giữ mạch kinh tế của thành phố Z, đó chẳng qua chỉ là vị trí trên thương trường, Viên thị bọn họ còn có vô số người làm chính trị, đó mới là những nhân vật khiến vợ chồng bà ta khiếp sợ.
Tôi nhớ hai người vừa nói cái gì kia mà? Bắt con trai tôi dập đầu với hai người? Viên Minh nhìn chằm chằm tay giám đốc sở, lạnh lùng nói: Ông chắc chắn chứ?
Gã giám đốc sở cứng họng, cẩn thận nói: Tuy cậu bé đây là con của cậu Viên, nhưng cậu bé đánh vỡ đầu con tôi, xin lỗi một câu chắc cũng không sao chứ?
Đúng vậy. Vừa nhắc đến con mình, người phụ nữ mập cũng không sợ hãi nữa: Con tôi chẳng qua chỉ nói vài câu thì cứ cho nó nói là được rồi, nó còn dám đánh trả, tôi không đánh...
Vừa nói đến đó bà ta đã vội vàng bịt miệng mình, lúc này bà ta mới nhớ Bạch Mộ Ngôn là con trai của tổng giám đốc Viên, lập tức hoảng loạn, sợ mình đắc tội với quý nhân, không hề cảm thấy đứa con cưng Tử Duệ của bà ta có chút lỗi lầm nào.
Bạch Thanh Dung chán ghét nói: Các người ra ngoài đi, tôi không muốn thấy các người làm bẩn đôi mắt và đôi tai của con tôi.
Hai vợ chồng trung niên nhìn nhau, không cam tâm lui ra ngoài.
Viên Minh lạnh mặt gọi một cuộc điện thoại, sai đám vệ sĩ của anh đuổi đám người kia ra ngoài.
Đợi đám người hoàn toàn biến mất, Bạch Thanh Dung mới thả lỏng, trấn an hai đứa bé rồi cảm kích nói: Thật sự vô cùng cảm ơn anh, nếu không có anh ở đây tôi không biết phải làm thế nào mới có thể thoát thân an toàn.
Giữa hai ta còn nói như vậy làm gì. Viên Minh ôn hòa cười nói rồi ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Mộ Ngôn và Bạch Tịch Nhan: Hy vọng hai tiểu thiên sứ đừng trách chú giả làm cha hai cháu nhé?
Bạch Mộ Ngôn lắc đầu: Nếu cháu cũng có thể bảo vệ mẹ thì tốt.
Bạch Tịch Nhan nhìn Viên Minh với ánh mắt lấp lánh: Oa, nếu chú Viên thật sự là cha cháu thì tốt quá. Chú thật lợi hại, như siêu nhân điện quang bay từ trên trời xuống vậy, đánh bay đám quái thú bắt nạt mẹ!
Tuy nói vậy nhưng bọn họ sẽ không dừng tay đâu. Bạch Thanh Dung lo lắng nói: Hôm nay anh ở đây thì không sao, nhưng nếu có ngày anh không ở, tôi làm sao bảo vệ bọn trẻ được đây.
Cô lắc đầu: Tôi không thể cứ dựa dẫm hết vào anh được.
Viên Minh trầm mặc một lúc: Anh sẽ không rời khỏi em. Em yên tâm, anh sẽ bảo vệ mẹ con em.
Bạch Thanh Dung cười khổ: Cảm ơn anh đã an ủi.
Viên Minh rất muốn nói đây không phải an ủi mà là lời cam đoan của anh, nhưng thời điểm này anh có nói gì cũng chỉ là gánh nặng cho Bạch Thanh Dung mà thôi. Cho nên anh không nói gì cả.
Bạch Tịch Nhan ngáp một cái, Bạch Thanh Dung xoa đầu cô bé. Bạch Mộ Ngôn cũng buồn ngủ díp mắt, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, hai đứa trẻ cũng phải lo lắng giống người lớn, bọn trẻ lại nhanh mệt mỏi, buồn ngủ cũng là chuyện thường.
Các con ngủ một lát đi, mẹ về nhà trước nấu canh cho các con. Bạch Thanh Dung gật đầu: Mộ Ngôn nghỉ ngơi ở đây, Tịch Nhan chăm sóc anh nhé, được không con?
Bạch Tịch Nhan vỗ ngực bảo đảm.