Tổng Tài, Anh Buông Tha Cho Tôi

Chương 11: Chương 11




~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Continued....

- Mau gọi Á Hân lên đây cho tôi!

Sắc mặt Thiếu Lam tối sầm lại, giọng khàn đục đến rợn người. Quản gia Mạnh cũng không khỏi rùng mình, lập tức vâng lệnh đi nhanh ra khỏi phòng. Xuống dưới lầu, nhìn qua đám người hầu một lượt.

- Lâm Á Hân đâu?

- Dạ, quản gia có gì sai bảo?

Nghe gọi tên, Á Hân nhanh chóng có mặt.

- Lam tổng cho gọi cô.

Cái gì cơ? Cô không nghe nhầm đấy chứ, Lam tổng cho gọi cô lên thư phòng sao? Ngày thường Lam tổng có bao giờ để tâm đến đám hầu nữ này. Kể cả là cô hay mấy người kia dù có chăm chút đẹp đến thế nào cũng không thèm liếc đến nửa con mắt. Thư phòng cũng không phải là nơi có thể ra vào tùy tiện. Hôm nay coi như cô quá may mắn rồi.

- Dạ, tôi sẽ lên ngay.

Dứt lời, Á Hân chạy nhanh vào phòng nghỉ chỉnh trang lại diện mạo. Cảm giác giống như cô lần đầu đi hẹn hò vậy, hồi hộp và có chút gì đó mong chờ. Tim cô đập liên hồi như đánh trống vậy.

Một chút dầu thơm, một lớp trang điểm nhẹ. Chiếc váy liền ngắn đến đùi khoe được đôi chân dài, bên trên cổ áo mở sẵn hai khuy cài lấp ló vòng một căng tròn. Á Hân lúc này đúng thật quá quyến rũ đến chết người. Có thằng đàn ông nào nhìn thấy cô mà không sục sôi ý nghĩ muốn chiếm đoạt thân thể nóng bỏng ấy cơ chứ.

Nhanh chóng lên thư phòng, Á Hân đắn đo một lúc mới dám gõ cửa. Từ ngày này qua năm khác chỉ có thể nhìn anh từ xa, thân chủ và đầy tớ luôn giữ ở một khoảng cách khó mà với tới, lần này cô có cơ hội được đối mặt với Lam tổng với cự ly rất gần. Cơ hội ngàn năm có một không thể để vuột mất.

- Vào đi.

Đáp lại cô là giọng nói khàn khàn như thường lệ. Á Hân rụt rè mở cửa, tâm thế cô đi ngược lại với hành động. Phải, cô đang rất vui nhưng đâu ai biết đằng sau cánh cửa kia trải đầy hoa hay trận đại hồng thủy chỉ chờ thời cơ ập xuống.

Bước vào phòng, thân ảnh cao ráo khoác trên mình chiếc sơ mi trắng và quần tây, chỉ cần nhìn bóng lưng cũng thấy được vẻ hảo soái phi thường. Thiếu Lam quay lại, khuôn mặt băng lãnh thường trực tiến đến trước mặt Á Hân. Khoảng cách này rất gần, hai má cô ửng hồng, điệu bộ lúng túng.

- Lam... Lam tổng, ngài... ngài cho gọi em?

- Cô biết việc mình gây ra chứ?

Việc gì chứ? Chẳng nhẽ Lam tổng biết chuyện cô trừ khử Liên Hi sao? Không thể nào, Lam tổng mà biết thì cái mạng khó mà giữ lắm.

- Em.... em thấy cô ta mới vào đây mà được làm hầu nữ riêng cho ngài, cô ta sẽ bỏ bùa ngài mất, cô ta không hiền lành như ngài thấy đâu......

Á Hân nhanh chóng ôm lấy cánh tay Lam tổng mặc sức bao biện. Đôi gò bồng liên tục cọ vào cánh tay thực khiến hắn khó chịu.

- Em có thể thay cô ta làm hầu nữ riêng cho ngài, em tốt hơn cô ta nhiều mà Lam tổng....

Á Hân nhanh chóng dụi dụi vào lòng Thiếu Lam như con cáo nhỏ, tay cô chu du khắp thân hình rắn chắc ấy. Ngón tay cô nhanh chóng cởi vài chiếc khuy áo đầu tiên mân mê bên xương quai xanh tuyệt mĩ kia. Cô dám vượt qua cả ranh giới người hầu đến thế này quả là lá gan không nhỏ.

- Dám chắc?

Giọng nói không chút thay đổi.

- Em hứa sẽ phục tùng mệnh lệnh của ngài.

Á Hân như mở cờ trong bụng, có vẻ cô câu dẫn anh thành công rồi. Chỉ cần Lam tổng đồng ý bỏ qua thành công mĩ mãn.  Cô từ từ thả tay hắn ra. Mọi chuyện đâu phải lúc nào cũng dễ dàng.

Đoàng.........

Một tiếng súng nổ, một cuộc đời chấm dứt. Á Hân ngã xuống sàn, máu lênh láng, mùi tanh ngai ngái xộc lên.

Thiếu Lam bấm nhẹ chiếc chuông nhỏ trên bàn. Ngay lập tức hai vệ sĩ có mặt. Hắn chỉ thở hắt một câu.

- Dọn xác.

- Rõ.

Cầm bộ đàm liên lạc với quản gia Mạnh.

- Thay đổi toàn bộ người hầu.

- Rõ.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

- Lam tổng, tập đoàn U.C bên Mĩ muốn hợp tác với chi nhánh Lục Vân của chúng ta.

- Được, tôi sẽ đích thân qua đó, chuẩn bị chuyến, ngày mai sẽ bay.

- Vâng thưa Lam tổng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.