Từ giờ đổi cách gọi một vài tuyến nhân vật nha..... có vậy thôi, vào truyện đi ạ.....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- “Tôi có một chuyện nữa, nó không liên quan đến dự án của chúng ta, ngài có thể nghe chứ?”
- “Được.”
Đây chẳng phải là “chuyện ngoài lề” đã được dự báo vài ngày trước?
- “Mời ngài đi theo tôi, ở đây sẽ không tiện.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phòng tổng giám đốc U.C
Căn phòng khá thoáng mát và sáng, không khí lại rất dễ chịu. Smith vẫn cung kính hướng tay về phía ghế ngồi
- “Mời ngài chủ tịch ngồi.”
Dù chỉ đến đây kí kết hợp đồng và bàn chuyện làm ăn. Cũng khó tránh khỏi nhiều thứ phát sinh ngoài lề. Những chuyện như thế này thường không thoải mái đối với hắn.
- “Trình bày đi.”
- “Ngài chủ tịch, con gái tôi vừa tốt nghiệp đại học loại ưu tại trường đại học kinh tế Australia, chẳng hay.... ngài có thể nể mối giao hảo giữa chúng ta mà sắp xếp cho con bé một chỗ đứng được không?”
Giờ thì hay rồi, liên doanh bất động sản danh tiếng lừng lẫy khắp Oxford mà ngỏ ý để con gái vào hoạt động ở một công ty khác. Ý đồ gì đây?
- “Còn công ty của ông?”
- “Thưa ngài, con bé muốn thử sức tại những công ty khác.”
Từ trước đến này, Lục Vân quan trọng người có tài và năng lực rất cao. Phải qua rất nhiều đợt kiểm tra mới có thể làm được nhân lực chính thức. Và chẳng có một ngoại lệ nào, trừ khi..... chủ tịch ra tay. Điều này chưa bao giờ xảy ra ở Lục Vân.
- “Qua hai tháng thử việc, nếu năng lực tốt sẽ được nhận.”
- “Vâng, cảm ơn ngài. Tôi cho con bé vào đây được chứ?”
Thiếu Lam chỉ gật đầu cho qua, có vào thì hắn cũng chẳng phải nhọc công mà tiếp. Tiếp khách đều là do Từ Khanh phụ trách, là nữ thì cậu ta càng để tâm hơn bình thường.
- “Con gái, vào đây!”
Cửa phòng mở ra, một cô gái đi vào bước đến gần ông Smith. Khuôn mặt xinh đẹp, sắc sảo. Bước đi uyển chuyển, nhẹ nhàng. Và hương nước hoa khá đậm mùi. Dù cô gái chỉ vận chiếc sơ mi trắng và juyp dài nhưng vẫn nhìn thấy được dáng người rất chuẩn.
- “Chào ngài chủ tịch, tôi là Elena, rất hân hạnh được gặp ngài.” - Elena cúi đầu chào như phép lịch sự thông thường.
Từ Khanh nhìn cô gái không rời, bị mê hoặc bởi vẻ quyến rũ kia. Nhưng anh vẫn phải bình tĩnh mà che đi cái bộ dạng mê gái đẹp đang chôn giấu. Còn con người bên cạnh thì không thèm liếc mắt lấy một lần, dù cô gái có đẹp đến thế nào hắn cũng thấy chẳng có gì đặc biệt, hoặc là hắn không để tâm đến.
- “Tạ tổng, tên khác của tôi là Kim Y.”
Có vẻ như Elena muốn lôi kéo sự chú ý của Thiếu Lam về phía mình nhưng không thành. Hắn vẫn dửng dưng như không, nhưng tai vẫn nghe, chỉ đơn giản là để biết tên cô ta.
- “Từ Khanh, cậu đưa người về và cho thi tuyển nhân sự.....” - nói rồi hắn quay sang bên ông Smith - “cảm ơn, hợp tác tốt.”
Ông Smith cũng bắt tay lại.
- “Vâng, hẹn gặp lại”
Hắn ngay lập tức nhanh chóng rời phòng, mùi nước hoa của Elena đối với người khác dù có thơm nhưng đối với người hen suyễn như hắn chẳng khác nào thuốc độc. Mà suy cho cùng cũng là vì hắn không thích nước hoa.
Elena nhìn theo Thiếu Lam vẻ khó hiểu, có gì mà khiến anh ta vội vã vậy, chẳng lẽ là bị sức hút của cô làm cho ngại ngùng nên phải che giấu chăng?Không giấu nổi nụ cười đắc thắng mà cô khiến nó lộ ngay trên môi. Đôi môi đỏ mọng nói khẽ:
- “Tạ tổng, anh không chạy được đâu.”
Từ Khanh lấy bộ dạng lịch thiệp bước đến cạnh Elena:
- “Người đẹp, vinh hạnh được dẫn đường em.”
Hắn đưa tay về phía cửa ý mời Elena đi, nom hắn lúc này thật giống một chú cún đang ngoe nguẩy đuôi nịnh chủ.
Elena khẽ gật đầu rồi đi cùng Từ Khanh
-”Làm gì có gã nào không chết dưới váy ta?”
Nhìn lướt qua dáng vẻ của Từ Khanh, Elena nghĩ thầm đầy kiêu ngạo.
Dù không khí đã làm loãng được mùi hương nồng đậm đó. Nhưng vẫn chưa thực sự dễ thở với hắn.
- “Xuống xe đợi tôi trước.”
Nói rồi Thiếu Lam tiến thẳng về phía WC gần đó, vào trong rồi đóng cửa. Hắn mệt mỏi đứng dựa tường, phải dùng đến lọ khí oxy để dễ thở hơn.
Một lúc sau cũng ổn, lọ oxy cũng dùng hết. Con người trầm ổn trở lại.
Cánh cửa WC bỗng nhiên mở ra.....
-”Chủ..... chủ nhân.....?”
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Flashback....
Cuộc gọi đến....
- “Em ngồi ngoan chờ anh nhé, khi nào xong anh sẽ đưa em về” - chất giọng ôn nhu ấm áp từ đầu dây bên kia.
- “Vâng, em nhớ rồi.”
Từ sau cuộc gọi đó đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi, Liên Hi vẫn ngồi ở phòng chờ đợi Từ Khanh. Cô biết sẽ họp rất lâu, hơn hai tiếng trôi qua cô chỉ biết ngồi làm bạn với cái điện thoại đến khi gần hết pin.
Ngồi lâu cũng mỏi, Liên Hi quyết định đi vòng quanh hành lang một chút, dù sao tầng này cũng được tạm cấm nhân viên lên đây vì đang có kí kết hợp đồng gì gì đó. Ở đây cũng rộng thật, đi mãi mới hết dãy hàng lang. Cách đó không xa là khu WC, vừa hay cô cũng định giải quyết chuyện cá nhân.
Cứ tiến tới mà mở đại cánh cửa không nghĩ ngợi gì, vì Liên Hi biết tầng này đã tạm niêm phong rồi.
Cửa mở ra, một thân ảnh cao ráo quen thuộc đập vào mắt. Người đó theo phản xạ cũng quay lại nhìn về phía cửa. Gương mặt lạnh như tiền, mái tóc nâu hạt dẻ.... là Tạ Thiếu Lam...
End flashback...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
-”Chủ... chủ nhân.....?”
Cô hoàn toàn ko tin nổi vào mắt mình,cô quay người toan bỏ chạy thì Tạ Thiếu Lam kéo tay cô lại, ép cô vào tường :
-”Chủ nhân...ngài...ngài làm gì vậy?”
Cô nhìn hắn, chẳng biết nên gọi là sợ sệt hay gì nữa. Đáy mắt Thiếu Lam xẹt qua tia vui mừng.
-”Xem ra đã hồi phục.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Kí sự 12:32 phút sáng :vvv