Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 186: Chương 186: Ác quỷ




Quan Triều Viễn híp mắt lại, nhìn chằm chằm Tô Lam đang cầm hai chiếc giày cao gót trong tay bằng ánh mắt đầy dữ tợn.

Mắt anh lộ vẻ hung dữ khi nhìn thấy con mồi, tay đang cầm giày của Tô Lam run rẩy.

Giây sau đó, Quan Triều Viễn bỗng vươn tay ấn vào điện thoại nội bộ.

Bỗng chốc, màn chắn phía sau vị trí tài xế chầm chậm hạ xuống.

Tấm chắn đó ngăn khoang xe thành hai phần, ghế lái và ghế phụ lái ở phía trước là một không gian, và không gian rộng rãi phía sau đã tạo thành một không gian độc lập.

Tô Lam hoàn toàn không ngờ chiếc xe sang này còn có thiết kế và chức năng như vậy, cô không có thời gian để cảm thán chiếc xe sang trọng này, trong lòng càng thêm sợ hãi vì không gian này chỉ có cô và Quan Triều Viễn, anh có làm gì thì cũng sẽ không để Lâm Minh ở phía trước nhìn thấy.

“Quan Triều Viễn, anh đừng có lộn xộn...” Mặc dù Tô Lam nói chuyện với khí thế ngời ngời nhưng người cô thì lại bất giác rúc về sau.

Giây tiếp theo, trong khoang xe vang lên một tiếng hét!

Hai chiếc giày cao gót rơi xuống đất, còn Tô Lam bị anh kéo vào lòng.

Lần này, anh chẳng những hôn cô còn kéo áo cô, mặc dù không thô bạo như lần hai lần trước nhưng cũng khiến Tô Lam sợ hãi, cô muốn giãy giụa nhưng không giãy được, vì cô đã hoàn toàn bị anh giam trong lòng.

Từ lần trước bị anh... trên bàn làm việc, sau đó Tô Lam đã cất hết váy đi.

Trải nghiệm hai lần trước khiến cô nhìn thấy váy là hoảng sợ, thế nên cho dù thời tiết có nóng thế nào thì cô cũng sẽ mặc quần.

Lần này, cô khen cho hành động sáng suốt và quả quyết của mình, vì anh không dễ dàng xâm phạm cô nữa.

Tô Lam mở lớn mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, mỗi một việc anh làm bây giờ đều khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.

Người đàn ông vừa rồi còn nổi giận, sao giờ lại như biến thành một người khác vậy? Lúc thì anh dịu dàng, đôi khi lại tàn nhẫn, rốt cuộc có phải thần kinh anh bị chập mạch gì không?

“Quan Triều Viễn, rốt cuộc anh muốn thế nào mới chịu thôi?” Tô Lam nhìn anh, thì thầm hỏi.

Cô quá hiểu người đàn ông này, chịu mềm không chịu cứng, có lẽ cô dịu dàng nói chuyện với anh thì anh sẽ buông tha cho cô.

Anh chỉ nhìn xoáy vào cô, ngón tay vuốt ve gò má cô, hệt như có rất nhiều lời muốn nói với cô nhưng lại không thốt ra một chữ nào.

Tô Lam cau mày, nhìn kỹ anh, phát hiện anh có hơi hốc hác.

Cô cảm giác chắc chắn có lý do gì đó nên anh mới biến thành thế này, lẽ nào cuộc sống của anh xuất hiện biến cố gì? “Quan Triều Viễn, anh nói đi chứ? Rốt cuộc anh muốn thế nào? Lúc trước anh chọn Phương Ngọc Hoan, tôi cũng chấp nhận rồi, anh cứ yên ổn ở bên Phương Ngọc Hoan là được, sao còn muốn làm phiền tôi hết lần này đến lần khác? Tôi cũng là một người phụ nữ yếu ớt, tôi không chịu nổi anh năm lần bảy lượt giày vò tôi. Nếu anh muốn mạng của tôi thì giờ anh cứ lấy đi đi, tôi thật sự chịu đủ rồi!” Nói đến cuối, Tô Lam chợt vươn tay che mặt mình lại.

Cô thừa nhận mình từng yêu say đắm Quan Triều Viễn, còn yêu hơn cả trước đây yêu Hoắc Lâm Khải. Mặc dù một mình cô chạy đến Thanh Sơn, chữa lành vết thương sắp nửa năm nhưng kết quả là cô hoàn toàn không quên được Quan Triều Viễn, chỉ có thể chôn vùi tình cảm sâu đậm này vào sâu đáy lòng.

Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam ôm mặt khóc nức nở, đầu mày anh cau lại, trong mắt đầy thương xót, anh muốn tìm khăn giấy cho cô.

Ting ting...

Lúc này, điện thoại Tô Lam ban nãy bị ném trên đất vang lên.

Quan Triều Viễn vươn tay cầm điện thoại dưới đất lên, nhìn thấy một tin nhắn wechat, hơn nữa avatar gửi tin nhắn tới hiển thị tên luật sư Quan Khởi Kỳ.

Nhìn thấy avatar đó, dịu dàng trong mắt Quan Triều Viễn lập tức bay sạch, sắc mặt anh cũng sa sầm lại.

Lấy tay khỏi mặt, Tô Lam nhìn thấy Quan Triều Viễn đang lướt xem điện thoại của mình thì vội đưa tay giật lại.

Quan Triều Viễn giơ tay lên, cô hoàn toàn với không tới.

“Trả điện thoại cho tôi!” Tô Lam hét lên.

Vì cô cũng thoáng nhìn thấy wechat có tin nhắn tới, cô sợ Quan Triều Viễn nhìn thấy cô và Quan Khởi Kỳ có liên lạc với nhau, tính cáu kỉnh của anh chắc chắn lại bùng phát.

Quả nhiên, Quan Triều Viễn lướt đọc tất cả tin nhắn giữa cô và Quan Khởi Kỳ hôm nay, sau đó giơ điện thoại lên, trừng mắt chất vấn Tô Lam: “Thì ra mấy bộ quần áo và giày này là cô mua cho Quan Khởi Kỳ?”

Thấy anh đã đọc hết rồi, Tô Lam cầm áo sơ mi của mình che trước ngực, vẫn mạnh miệng nói: “Tôi mua đồ cho ai là tự do của tôi, chuyện này liên quan gì đến anh chứ?”

Lời Tô Lam nói khiêu khích Quan Triều Viễn, anh nhíu mày, nghiến răng, ngón tay bóp vỡ màn hình điện thoại trong tay.

“Anh là gì vậy? Điện thoại của tôi!” Thấy điện thoại mới cứ thế đi đời trong tay Quan Triều Viễn, Tô Lam thật sự tức muốn tăng xông.

Quan Triều Viễn ném điện thoại trong tay đi, rướn tới trước nắm lấy cổ Tô Lam, chất vấn: “Nói cho tôi biết, cô với Quan Khởi Kỳ đã phát triển đến mức nào rồi? Tại sao cô phải mua quần áo và giày cho cậu ấy? Có phải hai người đã... ngủ với nhau rồi không?”

Nghe thế, Tô Lam vừa xấu hổ vừa tức giận, hét lên với anh: “Quan Triều Viễn, anh nghĩ anh là gì của tôi? Tôi ngủ với ai chẳng liên quan quái gì đến anh hết!”

Gân xanh trên trán Quan Triều Viễn nổi lên, tay cũng thêm lực, vẫn quấn lấy vấn đề vừa rồi không buông: “Có phải cô thật sự quan hệ với cậu ấy rồi? Mau nói cho tôi, có phải cô đã ngủ với cậu ấy rồi không?”

Giọng anh rất lớn, rống lên to đến nỗi tai Tô Lam run rẩy.

“Đúng! Tôi ngủ với Quan Khởi Kỳ rồi đấy, sao nào? Anh ấy tốt hơn anh gấp trăm lần, ngàn lần, vạn lần!” Tô Lam cũng đã mất đi lý trí, cô hét lên với anh mà chẳng hề suy nghĩ.

Quan Triều Viễn cau mày, vẻ mặt u ám lạnh lùng đến đáng sợ. Tô Lam lập tức cảm thấy không rét mà run, muốn rụt người ra sau. “Nói! Quan Khởi Kỳ giỏi hơn tôi chỗ nào? Cô nói đi chứ? Rốt cuộc cậu ấy giỏi hơn tôi chỗ nào? Nói đi...” Anh như giày vò cô, vừa bóp cổ cô vừa bắt cô phải nói ra lý do tại sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.