Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 187: Chương 187: Đau khổ




Tô Lam bị bóp cổ đã không thở được nữa, cuối cùng cô cũng thôi giãy giụa. Cô biết có làm gì cũng phí công, nên chỉ có thể khóc thầm, cắn chặt răng kiên trì, trong lòng cũng dần trào dâng niềm oán hận đối với Quan Triều Viễn.

Dù Quan Triều Viễn có hành hạ Tô Lam thế nào thì Tô Lam vẫn chẳng chịu khuất phục, cô chỉ cắn nát môi mình chứ không hé răng nói nửa lời. .

||||| Truyện đề cử: Đưa Cơ Trưởng Về Làm Vị Hôn Thê |||||

Chiếc xe chạy bon bon với tốc độ rất nhanh, đêm càng lúc càng đen, trong buồng xe tối tăm chỉ nghe tiếng thở dốc của người đàn ông...

Hơn một tiếng sau, chiếc xe hơi màu đen đã đỗ sát ven đường, bóng một người đàn ông khôi ngô đứng dưới một cây đại thụ ở cách chiếc xe khoảng vài mét.

Tay anh kẹp một điếu thuốc, khói thuốc chầm chậm bay lên dưới ánh sao sáng, đôi mắt đen màu mực nhìn chằm chằm vào cửa xe, chân mày nhíu chặt, biểu cảm trên mặt phức tạp, vẻ như buồn bã, lại như hối tiếc, có lúc lại là cáu kỉnh.

Không lâu sau, cửa xe mở ra, một cô gái mặc quần áo đàn ông chạy xuống từ bên trong. Cô liếc nhìn người đàn ông đứng dưới tàng cây đầy uất hận, rồi vội vàng cầm túi của mình chạy đi.

Tô Lam vừa chạy vừa khóc, vừa rồi quần áo của cô đã bị hỏng hết cả, chỉ đành mặc bộ đồ đàn ông mua cho Quan Khởi Kỳ để chạy đi.

Quan Triều Viễn nhìn bóng lưng tan biến vào màn đêm của Tô Lam, lại nhìn điếu thuốc sắp cháy hết, tàn thuốc đỏ làm bỏng cả ngón tay nhưng anh vẫn chẳng hề hay biết.

Một giây sau, Lâm Minh đã lặng lẽ bước ra sau lưng anh.

“Tổng giám đốc Quan, như vậy có thực sự tốt không? Anh không nói sự thật cho cô Tô, anh đau khổ mà cô ấy cũng sẽ đau khổ.” Lâm Minh nhíu mày khuyên nhủ.

Quan Triều Viễn nhìn về hướng Tô Lam đi khỏi, cố chấp nói: “Kiểu đau khổ này cô ấy nhịn một chút sẽ qua thôi, còn đau khổ đến mức chẳng thiết sống cứ để mình tôi chịu đựng là được, tôi không muốn cô ấy phải chịu đựng nữa.”

“Nhưng...” Lâm Minh vẫn muốn khuyên thêm.

Song Quan Triều Viễn lại cắt ngang lời anh ta: “Đừng nói nữa, tôi đã quyết rồi, về Giang Châu thôi!”

Nói rồi anh quay người mở cửa bước lên xe.

Lâm Minh thở dài, sau đó cũng lên xe khởi động máy, ngay sau đó chiếc ô tô đã biến mất chẳng thấy đâu nữa...

Tô Lam ngồi trên hàng ghế đợi cho người nghỉ lại ven đường, nhìn dòng xe nối đuôi nhau không ngừng chạy qua giữa màn đêm với ánh mắt trống rỗng, mịt mờ.

Nơi này cách kí túc xá nhân viên rất gần, nhưng Tô Lam chẳng dám lên đó với bộ dạng này, sợ đồng nghiệp nhìn thấy lại hỏi. Dù sao bây giờ đầu tóc cô cũng bù xù cả rồi, trên cổ cũng toàn là vết tím xanh, người thông minh chỉ cần nhìn là biết ngay đã xảy ra chuyện gì.

Mặc dù đang là mùa hè nóng nực, nhưng từ trong ra ngoài Tô Lam vẫn chỉ thấy lạnh lẽo, hai tay cô ôm lấy chính mình, đôi mắt vô hồn nhìn ra bốn phía xung quanh, nỗi buồn quấn chặt thân.

Khoảnh khắc ấy đột nhiên trong đầu Tô Lam lại lóe lên một câu hỏi.

Mới nãy, Lâm Minh đã dừng xe lại ở ngay chỗ cách kí túc xá nhân viên chưa đến một trăm mét, lẽ nào anh đã biết trước cô đang ở đâu? Hay đây chỉ là một sự trùng hợp?

Tô Lam cau mày ngẫm nghĩ, có lẽ đây vốn chẳng phải trùng hợp gì, xem ra Quan Triều Viễn đã nắm rõ tất cả hành tung của cô. Nếu không thì hôm nay cũng chẳng trùng hợp đến mức anh phát hiện ra cô giữa đường rồi bắt cô lại, ném vào xe.

Tô Lam hiểu bản thân không thể ở lại Thanh Sơn, Quan Triều Viễn sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng vậy, cô phải đi khỏi Thanh Sơn.

Cô phải nghỉ việc, sau đó thu dọn hành lí rời đi ngay, không thể để Quan Triều Viễn lại có cơ hội làm càn nữa.

Tô Lam cứ ngồi đó đến mười giờ, đoán chắc các đồng nghiệp đều đã ngủ hết rồi mới quay lại kí túc xá.

Cũng may mọi người đều đã đánh răng rửa mặt, người nằm trên giường đọc sách, người lại nghịch điện thoại, Tô Lam nhân lúc không ai để ý, chạy vào phòng tắm, thay bộ quần áo ngủ kín đáo rồi lên giường.

Đêm ấy, cô trằn trọc lăn lộn mãi chẳng ngủ được, cho đến khi thiếp đi thì lại cứ gặp ác mộng, cả người đổ mồ hôi lạnh.

“Chị Tô! Chị Tô!” Tô Lam cảm giác có người tóm lấy tay cô. Cô kêu lên một tiếng rồi ngồi bật dậy, hai mắt mở to.

“Chị Tô, chị gặp ác mộng đấy à?” Tiểu Lý quan tâm hỏi.

Tô Lam quay lại thấy Tiểu Lý, vô thức lau đi mồ hôi lạnh sau gáy, miễn cưỡng cười đáp: “Mới nãy chị mơ thấy ác mộng.”

“Em đi rót cho chị cốc nước.” Tiểu Lý rót một cốc nước, đưa cho Tô Lam.

Tô Lam cầm cốc nước, uống hai ngụm, nói: “Cảm ơn.”

Tiểu Lý nhận lại cốc nước, Tô Lam lập tức ngẩng đầu lên nói với Tiểu Lý: “Tiểu Lý, chị thấy cơ thể không thoải mái lắm, mai phải đi gặp bác sĩ, hay là em xin nghỉ với tổng giám đốc Giang giúp chị nhé?”

“Được, chị cứ an tâm đi đi.” Tiểu Lý gật đầu.

Tô Lam biết nếu muốn từ chức thì nhất định phải đợi qua mấy ngày mới xin nghỉ được, mấy ngày này cô lại sợ Quan Triều Viễn đến làm phiền nên cô chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi Thanh Sơn.

Sáng hôm sau, sau khi mấy người Tiểu Lý đi làm, Tô Lam cũng bắt đầu thu dọn hành lí của mình. Tô Lam kéo hành lí rời khỏi kí túc xá nhân viên, ngồi xe bus trước rồi lại gọi taxi, kéo vali vào trong cửa hàng tạp hóa, dạo tới dạo lui rồi đến ga tàu hỏa. Cô làm vậy là vì nghi có kẻ theo dõi mình nên muốn cắt đuôi kẻ đó, dù sao lần nào Quan Triều Viễn cũng đến rất đúng lúc mà.

Chắc chắn phải nhờ vào đám tai mắt đã sắp xếp từ trước anh mới tìm được cô, dĩ nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi.

Tô Lam giương mắt nhìn những chuyến tàu hiện lên trên màn ảnh lớn, tự dưng cô lại có cảm giác thế giới rộng lớn biết bao, chỉ mình cô chẳng có chốn dung thân.

Cô phải đi đâu đây? Về Giang Châu? Không được, đó chính là địa bàn của Quan Triều Viễn, cô về đó còn chẳng phải là tự chui đầu vào rọ à? Nhưng cô có thể đi đâu chứ? Từ nhỏ cô với mẹ và Tô Yên đã nương tựa vào nhau mà sống, ở nơi đất khách quê người, cô là kẻ chẳng có người thân cũng chẳng có bạn bè.

Tô Lam nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định đi mua vé của chuyến tàu tiếp theo, chuyến tàu đưa cô đi đâu thì cô sẽ ở lại đó. Tay chân cô lành lặn, cô không tin đến nơi khác thì bản thân chẳng thể sống nổi.

Người xếp hàng mua vé rất đông, khi Tô Lam còn đang xếp hàng thì điện thoại di động chợt đổ chuông.

Mặc dù màn hình điện thoại đã vỡ nát rồi nhưng vẫn có thể nhận điện thoại.

“Mẹ!” Sau khi nối máy, Tô Lam cất tiếng gọi.

“Tô Lam à, con mau về Giang Châu đi, em gái con sắp sinh rồi!” Sở Thanh Diên ở bên kia đầu dây vội vàng nói.

Nghe vậy, Tô Lam do dự một chốc rồi hỏi: “Mẹ, không phải ngày dự sinh vẫn còn nửa tháng nữa sao?”

“Thôi đừng nhắc nữa, em gái con bị ngã nên sinh non, bác sĩ bảo phải sinh mổ, con mau về đây đi!” Giọng nói của Sở Thanh Diên bên kia xen cả tiếng nức nở.

Nghe vậy, Tô Lam chẳng dám chần chừ nữa, vội an ủi: “Mẹ, con về ngay đây, mẹ với Trịnh Hạo trông chừng em nó!”

“Ừ, mẹ biết rồi.” Sở Thanh Diên vội nói hai câu rồi mới cúp máy.

Sau khi ngắt máy, Tô Lam gạt bỏ hết tất cả, vội vàng chạy lên mua vé về Giang Châu, sau đó ba chân bốn cẳng nhanh chóng về đó. Tô Yên tuổi còn nhỏ, tính cách của mẹ lại mềm yếu, mặc dù Trịnh Hạo cũng đáng tin, nhưng thời gian sống chung với Tô Yên cũng chưa được bao lâu, tất cả vẫn phải trông cậy vào cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.