Bệnh viện.
Ngoài trời là màn đêm đen kịt, nhưng trong bệnh viện lại sáng bừng ánh đèn.
Một bóng người cao ráo cau mày nhìn chằm chằm vào tấm kính lớn đối diện, bên kia tấm kính là phòng bệnh độc lập vô độc vô khuẩn. Trong phòng bệnh, một đứa trẻ nằm trên giường bệnh trải ga trắng. Cậu bé khoảng hơn một tuần tuổi, để đầu nấm đáng yêu. Lúc này, cậu vô cùng buồn ngủ, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm đặt bên gối, khóe miệng còn đang chảy nước miếng, ngốc nghếch lại dễ thương. Tuy nhiên sắc mặt đứa bé lại trắng dị thường, tựa như một trang giấy, không có chút màu máu nào, khiến người ta sợ ngây người.1
Quan Triều Viễn chạm một tay lên lớp kính trước mặt, đôi mắt đen sâu nhìn đứa bé nằm trong phòng bệnh, trong mắt chứa đầy sự đau lòng và xót xa, chân mày anh nhíu chặt, tựa như gánh vác nỗi buồn thương của cả thế giới.
“Tổng giám đốc Quan, anh đã đứng ở đây hai tiếng, hay là về nghỉ ngơi chút đã?” Lâm Minh bước đến sau lưng anh, cau mày khuyên bảo.
“Sao tôi có thể ngủ được? Tôi muốn ở đây với Minh An thêm chút nữa.” Quan Triều Viễn nhìn Quan Minh An bằng ánh mắt dịu dàng.
“Không phải bác sĩ đã nói bệnh của Minh An đã được khống chế hay sao? Anh đừng lo quá.” Lâm Minh muốn giảm bớt những gánh nặng trong lòng Quan Triều Viễn nhưng Quan Triều Viễn vẫn mang nặng những nghĩ suy, đáp: “Tôi đã hỏi xin ý kiến của những người có hiểu biết sâu về bệnh ung thư máu ở Mỹ, loại bệnh này chỉ có thể được kiểm soát trong một khoảng thời gian có hạn, có thể là một tháng, ba tháng hay nửa năm, bệnh sẽ lại xấu đi rất nhanh. Nếu như trong thời gian đó, không tìm được tủy thích hợp với Minh An để làm phẫu thuật thì Minh An... không thể lớn lên rồi.”
Nói đến sau cùng, người đàn ông cứng rắn như Quan Triều Viễn cũng chẳng thể nén được rơm rớm nước mắt.
“Chúng tôi đã đi tìm tủy phù hợp trong phạm vi cả nước rồi, mặc dù rất khó khăn, tựa như mò kim đáy bể nhưng chúng tôi sẽ không từ bỏ mà vẫn sẽ tìm tiếp.” Lâm Minh khẳng định chắc nịch.
Nghe vậy, Quan Triều Viễn lại nhìn Quan Minh An đang say ngủ bên kia lớp kính, mặt không cảm xúc đáp: “Về khoản này, tôi cũng đã hỏi các chuyên gia, có lẽ cũng chỉ có mười phần trăm hi vọng tìm ra tủy phù hợp trong nước mà thôi.”
Lam Minh ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Không phải bác sĩ đã nói nếu Minh An có anh chị em cùng ba cùng mẹ thì tỉ lệ tủy phù hợp sẽ lên đến năm mươi phần trăm hay sao?”
“Vậy nên tôi mới không tiếc dùng đủ cách khiến Tô Lam mang thai, đây đã là hi vọng lớn nhất.” Một tia hi vọng chợt lóe lên trong mắt Quan Triều Viễn.
Lâm Minh cúi đầu, do dự hồi lâu mới nói: “Nhưng anh làm vậy sẽ khiến cô Tô thấy rất đau đớn, anh thực sự không định nói với cô ấy à? Nếu anh nói cho cô ấy, anh muốn cứu Minh An thì chắc chắn cô ấy sẽ bằng lòng sinh một đứa bé cho anh.” Quan Triều Viễn chậm rãi lắc đầu: “Lúc đầu tôi tự giấu Minh An đi, gạt cô ấy con đã chết yểu, giờ Minh An lại mắc bệnh ung thư máu, tôi không nỡ khiến cô ấy đau lòng thêm lần nữa. Giờ tôi mới hiểu được nỗi đau mất con khổ sở đến mức nào, tình trạng của Minh An vẫn chưa rõ, tôi không muốn khiến cô ấy vui vẻ rồi lại lần nữa rơi vào tận cùng khổ đau, nếu như cuối cùng Minh An... lại có gì bất trắc, cô ấy sẽ không chịu đựng được. Tôi không muốn thấy cô ấy tổn thương thêm lần nữa!”1
Bàn tay anh đè lên kính, ngón tay dùng lực đến mức trắng bệch, ánh mắt u buồn, tinh thần sa sút, tựa như mây đen vây kín. Lâm Minh yên lặng rất lâu, rồi mới gật đầu: “Anh nói cũng phải, nếu mẹ biết được con mình không chết yểu thì thực sự là chuyện đáng để vui hơn bất cứ thứ gì, nhưng rồi người mẹ ấy lại biết con mình mắc phải bệnh nan y, nỗi đau đớn, bứt rứt ấy thực sự có thể ép người ta phát điên. Nếu đã là vậy, chẳng thà đừng để cô ấy biết con mình vẫn còn sống, vậy thì cô ấy cũng chẳng phải buồn bã thêm lần nữa.”
Quan Triều Viễn cau mày, lẩm bẩm: “Lâm Minh, cậu nói xem, có phải khi ấy tôi đã sai rồi hay không?”
“Chuyện gì?” Lâm Minh hỏi.
“Lúc ấy tôi đã gạt Tô Lam, nói đứa bé đã chết yểu.” Quan Triều Viễn nói. Thấy Quan Triều Viễn tự trách như vậy, Lâm Minh bèn khuyên nhủ anh vài lời: “Tổng giám đốc Quan, chuyện này cũng không thể chỉ trách mỗi anh được, khi ấy cô Tô tưởng rằng anh nối lại tình xưa với cô Phương, kiên quyết đòi ly hôn với anh, anh cũng chỉ là không muốn cô ấy tranh giành quyền nuôi dưỡng Minh An với anh thôi. Mà với điều kiện của cô Tô, Minh An mà sống cùng cô ấy chắc chắn sẽ chẳng tốt được như sống với anh. Vả lại, khi ấy anh cũng chỉ là nhất thời kích động, bị tên kia kích đểu, bị mụ mị đầu óc vì cơn ghen tuông. Thực ra, tên kia cũng chỉ là đơn phương mà thôi, em gái cô Tô, Tô Yên lại cứ chết mê chết mệt cậu ta, giờ nghe bảo còn sắp sinh con nữa.”
“Vậy nên mới nói, làm người không nên nói dối, nói dối một câu, sau đó lại phải dùng cả trăm câu dối trá khác để bảo vệ cho lời nói dối ban đầu.” Quan Triều Viễn cong môi nở nụ cười khổ.
“Minh An nhất định phúc lớn mệnh lớn mà, anh đừng lo quá.” Lam Minh chỉ biết khuyên đến vậy.
“Tôi cũng nghĩ Minh An sẽ chuyển nguy thành an.” Quan Triều Viễn gật đầu kiên định.
“Nhưng anh vẫn phải lo cho sức khỏe của mình nữa chứ, dù gì Minh An cũng phải trông vào anh mà.” Lâm Minh nói.
“Tôi biết rồi.” Quan Triều Viễn gật đầu.
“À phải, cô Phương... muốn gặp anh.” Cuối cùng, Lâm Minh lại chần chừ muốn nói lại thôi.
Quan Triều Viễn nghe vậy, mặt lạnh tanh, tuyệt tình đáp: “Cậu thay tôi chuyển lời đến cô ta, đời này tôi không muốn thấy cô ta nữa.”
Lâm Minh do dự mãi mới nói: “Cô ta... lần này bệnh nặng lắm, bác sĩ bảo thời gian còn lại chẳng được bao lâu nữa.”
Nghe vậy Quan Triều Viễn cũng thấy ngạc nhiên, thế nhưng anh vẫn nói: “Tất cả đều do cô ta tự làm tự chịu thôi, tôi không cứu được cô ta, cũng chẳng thương xót nổi. Nếu không vì thấy cô ta chẳng còn sống được bao lâu nữa thì tôi chắc chắn sẽ bắt cô ta phải đền bù gấp bội món nợ của Minh An!”
“Quả đúng là vậy, khi tôi nghe thấy cô ta bắt cóc Minh An, hơn nữa còn để Minh An ở một căn phòng mới sửa sang xong, làm cậu bé bị sưng phổi, rồi đến lúc bệnh của Minh An chuyển thành ung thư máu, tôi cũng hận không thể bóp chết cô ta. Nhưng khi thấy cô ta nằm trên giường bệnh bị hành hạ đầy đau khổ, tôi lại thấy cô ta vừa đáng thương lại thảm hại, cô ta không xứng được thương cảm, tôi sẽ chuyển lời của anh đến cô ta.” Lâm Minh đáp lời.
Nghe đến đây, Quan Triều Viễn lại do dự, sau đó nói: “Thực ra chẳng có gì đáng nói với kẻ đầu óc ngu đần như cô ta cả, cậu chẳng cần phải để tâm đến cô ta đâu.”
“Vâng.” Lâm Minh gật đầu.
Đêm đến, chiếc Bentley đen chạy băng băng trên con đường chẳng thấy ánh đèn.
Quan Triều Viễn ngồi ở ghế sau, Lâm Minh phía trước tập trung lái xe.
Cảnh tượng hôm ấy hiện lên trong đầu Quan Triều Viễn, Phương Ngọc Hoan khống chế Minh An, ép anh phải chia tay với Tô Lam, hơn nữa còn khiến Tô Lam tổn thương sâu sắc. Anh vốn muốn xoa dịu Phương Ngọc Hoan trước, đợi khi anh đón Minh An về sẽ ngửa bài với cô ta, rồi giải thích với Tô Lam sau, hơn nữa còn định nói hết chuyện của Minh An với Tô Lam. Nhưng mọi chuyện lại chẳng phát triển đúng như những gì anh đã tính toán.