Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 189: Chương 189: Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi




Sau một thời gian qua lại với Phương Ngọc Hoan, cuối cùng Quan Triều Viễn cũng tra ra được Minh An đang ở đâu, đến khi sai người đi tìm được Minh An thì cậu bé đã mắc bệnh sưng phổi.

Nửa tháng sau khi Minh An tiếp nhận sự điều trị của bệnh viện, tình hình đã xấu đi, cuối cùng Minh An được chẩn đoán chính xác đã mắc phải căn bệnh ung thư máu.

Quan Triều Viễn tức đến mức tặng cho Phương Ngọc Hoan mấy cái bạt tai, Phương Ngọc Hoan bị dọa đến bất tỉnh.1

Sau đó Quan Triều Viễn vẫn ở cạnh Minh An tìm thầy hỏi thuốc, không muốn gặp Phương Ngọc Hoan nữa. Phương Ngọc Hoan hổ thẹn áy náy, bệnh hen suyễn ngày càng nặng thêm, cuối cùng chẳng bao lâu sau cũng nhập viện.1

Quan Triều Viễn đã mấy lần muốn đưa Tô Lam về, để mẹ con hai người nhận nhau, nhưng tình trạng của Minh An luôn không lạc quan nên anh không muốn để Tô Lam chịu đả kích thêm lần nữa, vậy là cứ giấu mãi chuyện đó đến tận bây giờ.1

Mãi đến khi bác sĩ đề nghị tìm mẹ của đứa bé, để bố mẹ bé cùng sinh thêm một đứa trẻ nữa, rồi dùng máu từ cuống rốn của đứa trẻ đó cứu Minh An. Nghe nói máu từ cuống rốn của anh chị em cùng ba cùng mẹ có tỉ lệ phù hợp lên đến năm mươi phần trăm.

Dưới sự bức thiết, Quan Triều Viễn cũng chỉ đành dùng cách khác thường, lập tức tìm kiếm Tô Lam, muốn khiến cô chóng mang thai. Tuy nhiên cách anh dùng cũng đã khiến chính cõi lòng anh cũng rỉ máu, đau đớn.

Song anh nhất định phải kiên trì, kế hoạch của anh là đợi khi Tô Lam mang thai rồi sinh con, nếu phẫu thuật thành công, bệnh của Quan Minh An được chữa khỏi, anh sẽ cho hai mẹ con nhận nhau. Bây giờ, tối nào anh cũng mất ngủ, thao thức, mong sao ngày ấy sớm đến...1

Tô Lam xách vali đồ thở dốc, chạy thẳng đến khoa sản bệnh viện Giang Châu chẳng dám nghỉ ngơi dù chỉ một giây.

“Mẹ, Tô Yên sao rồi?” Tô Lam nhìn thấy Sở Thanh Diên tiều tụy ngồi ngoài phòng phẫu thuật, Trịnh Hạo thì đứng trước cửa với gương mặt căng thẳng.

“Đứa trẻ ra đời rồi, có giúp việc đang chăm sóc nó trong phòng bệnh. Nhưng Tô Yên vẫn đang phải quan sát trong phòng phẫu thuật, họ bảo nếu nửa tiếng nữa không xảy ra chuyện gì thì Tô Yên sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.” Lúc Sở Thanh Diên nói ra câu này, giọng bà run run.

Nghe vậy Tô Lam ôm ngực, trút tiếng thở phào nhẹ nhõm: “Cảm tạ trời đất, Tô Yên không sao là được.”

“Bồ tát phù hộ.” Sở Thanh Diên chắp hai tay, thành kính ngước nhìn trời cầu nguyện.

Tô Lam ngước lên thấy sắc mặt nặng nề của Trịnh Hạo vội hỏi: “Sao đang yên đang lành Tô Yên lại ngã?”

“Lúc cô ấy lau nhà bị trượt chân nên ngã ra sàn.” Trịnh Hạo đáp.

Nghe vậy Tô Lam tức không thở nổi: “Còn có hơn nữa tháng nữa là em nó sinh rồi, sao anh còn để nó lau nhà nữa?”

Trước sự chỉ trích của Tô Lam, Trịnh Hạo cúi đầu đáp: “Đều do tôi không tốt, dạo này trường học bận rộn quá nên không chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Thấy Trịnh Hạo tự trách như vậy, sắc mặt Tô Lam cũng dịu đi, nhưng cô vẫn không quên cảnh cáo anh ta: “Con gái sinh con là chuyện nói lớn không lớn nói nhỏ chẳng nhỏ, giờ anh đã có con, nhất định phải chăm sóc cả mẹ lẫn con cho tốt, nếu không lương tâm anh cũng chẳng yên được đâu.”

“Tôi biết rồi.” Trịnh Hạo gật đầu.

Nói xong, Tô Lam liếc mắt nhìn sang lại thấy cánh tay bó thạch cao của mẹ, lo lắng hỏi ngay: “Mẹ, tay mẹ sao vậy?” . Kiếm Hiệp Hay

Sở Thanh Diên cúi xuống nhìn tay mình rồi cười nói: “Không sao, không cẩn thận bị ngã thôi.”

“Ngã hồi nào? Sao mẹ không gọi điện nói với con?” Tô Lam oán trách.

Cô cúi xuống kiểm tra qua tay của Sở Thanh Diên thấy không nặng lắm mới an tâm.

“Bây giờ con đâu có làm ở Giang Châu, từ Thanh Sơn qua Giang Châu cũng phải ngồi xe biết bao lâu, mẹ không sao mà, sao phải ép con chạy đi chạy lại làm gì.” Sở Thanh Diên giải thích với con gái.

“Vậy thì mẹ cũng phải nói với con một tiếng chứ.” Tô Lam lại lầu bầu một câu.

Thực ra trong lòng cô cũng thấy rất tự trách, đã gần nửa năm cô chẳng về Giang Châu lấy một lần, ngày nào cũng chỉ có thể gọi điện thoại cho mẹ đúng giờ. Cô đúng là bất hiếu quá.

Lúc này, Sở Thanh Diên cầm tay Tô Lam, mãi mới nói thành lời: “Lam Lam này, con xin nghỉ phép mấy hôm chăm sóc em gái con được không? Mặc dù Trịnh Hạo đã thuê giúp việc, nhưng dù gì thì em gái con cũng chỉ mới bước ra khỏi quỷ môn quan, giờ tay mẹ lại như thế này...”

Nghe đến đây, Tô Lam vội vàng nói: “Mẹ, để con chăm sóc em gái mấy hôm cũng là chuyện nên làm. Mẹ cứ yên tâm, con đã xin công ty nghỉ rồi, sẽ không đi công tác ở nơi khác nữa đâu.”

“Thật à? Vậy thì tốt quá.” Nghe thấy chuyện con gái sẽ không đến thành phố khác công tác nữa, Sở Thanh Diên vui mừng khôn xiết.

Vừa nhìn lên, Tô Lam lại thấy Trịnh Hạo đang nhìn mình, hơn nữa ánh mắt anh ta còn có chút phức tạp.

Cô không khỏi cau mày, Trịnh Hạo lập tức chuyển mắt nhìn ra chỗ khác.

Đương khi ấy, cửa phòng phẫu thuật mở ra, một bác sĩ nam đeo khẩu trang, khoác áo blouse trắng bước ra nói: “Người nhà Tô Yên có thể vào phòng bệnh. Tô Yên đã vượt qua nguy hiểm, được y tá chuyển về phòng bệnh.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Tô Lam nói tiếng cảm ơn rồi vội vàng đỡ Sở Thanh Diên chạy sang phòng bệnh.

Tô Yên đã sinh được một cô con gái rất đáng yêu, cô ấy sẽ ở viện một tuần, đợi bình phục rồi xuất viện.

Giúp việc ôm đứa trẻ sơ sinh trong lòng, Tô Lam đỡ cả người Tô Yên bị quấn như bánh chưng lên, Sở Thanh Diên và Trịnh Hạo Nhiên xách túi lớn túi nhỏ theo sau, cả đoàn người lục tục rời viện về nhà Trịnh Hạo.

Tô Lam đỡ Tô Yên nằm xuống giường trong phòng ngủ, giúp việc cũng đặt đứa bé vào nôi, sau đó lại đi nấu canh cho Tô Yên. Trịnh Hạo ngượng ngùng bưng lên hai cốc trà rồi rời khỏi phòng ngủ.

Sở Thanh Diên nhìn đứa con gái yếu ớt sau sinh đang nằm trên giường, dịu dàng nói: “A Yên, giờ tay mẹ không tiện, chị con bảo sẽ ở lại đây mấy hôm chăm sóc con.”

Nghe vậy, Tô Yên liếc mắt nhìn sang Tô Lam đang chăm chú nhìn đứa trẻ sơ sinh, lập tức từ chối: “Mẹ, A Hạo đã thuê giúp việc đến giúp con, không cần làm phiền chị đâu!” Tô Lam nghĩ rằng Tô Yên thấy ngại nên đang chạm vào gương mặt của cháu gái cũng vội vàng ngẩng lên nói: “Tô Yên, lần này em sinh con mà dọa cả mẹ và chị, giờ tay mẹ không tiện, dù gì chị cũng là đại diện cho nhà ngoại, cứ để chị ở đây chăm sóc em vài hôm, không lại làm Trịnh Hạo nghĩ nhà ngoại không để em vào mắt.”

Vốn Tô Lam chỉ định nói đùa nhưng Tô Yên lại cho là thật, vội vàng giải thích: “Chị, A Hạo đối xử với em rất tốt, hơn nữa cũng rất tôn trọng em, anh ấy sẽ không nghĩ thế đâu.”

Tô Lam chẳng ngờ giờ Tô Yên lại thiếu hài hước đến vậy, nhất thời thấy khá ngượng ngùng, thực ra cô không hề có ý trách cứ gì Trịnh Hạo.

Lúc này, Sở Thanh Diên cau mày nói: “Thấy chưa? Bình thường mẹ còn chẳng nói được con rể một câu, đúng là con gái lấy chồng như bát nước đổ đi mà.” Tô Yên cúi đầu im lặng, Tô Lam vội vàng nói đỡ cho Tô Yên: “Mẹ, hồi trước Tô Mạnh Cương đối xử với chúng ta như vậy, mẹ cũng cho phép bọn con nói không, đây còn chẳng phải do mẹ dạy hay sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.