“Tô Mạnh Cương làm sao so được với A Hạo chứ! A Hạo là một người có trách nhiệm!” Tô Yên lại đột nhiên xen vào.
Nghe vậy, Tô Lam cũng thấy bối rối, trong đầu nghĩ: “Xem ra vị trí của Trịnh Hạo trong lòng Tô Yên rất cao, sau này dù có đùa cũng không được nói một chữ không tốt về Trịnh Hạo.” Dĩ nhiên Tô Yên cũng đã gả cho Trịnh Hạo, giờ hai người họ còn có con gái, bọn họ mới là người một nhà, dù cô với em gái có thân hơn thì sau này cũng chỉ là họ hàng mà thôi, vậy là Tô Lam lại tự nhủ: “Sau này phải hiểu rõ vị trí của mình, quan tâm, chăm sóc em gái thôi còn những chuyện khác thì không thể cứ nói ra mà không đắn đo nữa.”
“Đứa nhỏ này, chị con chỉ đùa với con chút thôi mà, sao con lại xem là thật thế hả?” Sở Thanh Diên bật cười mắng yêu Tô Yên.
“Chị, em xin lỗi nhé, là em nhanh mồm nhanh miệng.” Tô Yên đỏ mặt, vội vàng nói xin lỗi với Tô Lam.
“Chị em trong nhà, không cần để bụng đâu.” Tô Lam mỉm cười đáp lại.
Đêm ấy, Tô Lam ở lại nhà Trịnh Hạo.
Nhà Trịnh Hạo có ba phòng ngủ hai phòng khách, Tô Yên, đứa trẻ và giúp việc ngủ ở phòng ngủ chính, Tô Lam ở phòng ngủ phụ, còn Trịnh Hạo thì ngủ ở chiếc giường nhỏ kê trong phòng làm việc.
Mấy ngày sau đó, Tô Lam luôn tận tâm tận lực chăm sóc Tô Yên và đứa bé. Cô phát hiện Tô Yên rất phụ thuộc vào Trịnh Hạo, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều muốn hỏi Trịnh Hạo trước rồi mới quyết.
Còn về Trịnh Hạo, mặc dù mua đủ loại thức ăn, thịt cá, đồ bổ bảo giúp việc làm cho Tô Yên ăn nhưng lúc nào cũng trưng ra cái mặt lạnh. Mặc dù anh ta nói chuyện với Tô Yên rất dịu dàng nhưng lại chẳng có sự nhiệt tình mà người làm chồng nên có, với đứa con vừa chào đời, anh ta cũng chỉ nhìn một cái rồi đi mất, chẳng hề có sự vui vẻ khi được làm ba.
Tô Lam nhìn mà thấy sốt ruột.
Trước đấy, cô không biết Trịnh Hạo và Tô Yên sống chung thế nào, dĩ nhiên cũng từng thầm lo lắng thay cho hai người họ.
Nhưng hôm nay thấy họ sống chung như vậy, Tô Lam lại càng nóng lòng.
Tô Yên hoàn toàn nhân nhượng Trịnh Hạo trong vô thức, còn Trịnh Hạo dù ôn hòa, nhã nhặn nhưng lại bạo lực lạnh với Tô Yên, suốt cả ngày chẳng nói được mấy câu với Tô Yên, thời gian ở phòng ngủ chính cũng ít, gần như cả ngày trốn trong phòng làm việc.
Tô Lam ở nhà họ Trịnh được hơn một tuần, phát hiện quần áo và đồ dùng hàng ngày của Trịnh Hạo đều để trong phòng ngủ phụ, đồ dùng hàng ngày và quần áo của Tô Yên lại để trong phòng ngủ chính, nói cách khác, bình thường hai người họ đều ở riêng.
Mặc dù vợ mang thai thì chồng có thể phải ra phòng khác ngủ, nhưng trước nay chưa thấy đôi vợ chồng nào lại phân chia quần áo và đồ dùng hàng ngày rõ ràng như thế.
Trong quá trình sống chung, Tô Lam cũng phát hiện ra tính cách của Tô Yên đã thay đổi rất nhiều. Cô ấy trở nên nhạy cảm, yếu đuối, dễ cáu giận hơn, tất nhiên ở trước mặt Trịnh Hạo thì cô ấy sẽ không nổi giận, không những nét mặt ôn hòa mà lời nói cũng nhỏ nhẹ vô cùng.
Tô Lam không khỏi lo lắng, bởi vì Tô Yên thiếu nguyên tắc như vậy, tự vứt bỏ cái tôi để hòa hợp với Trịnh Hạo, song Trịnh Hạo lại chẳng có vẻ gì là cảm kích.
Chẳng bao lâu sau, Tô Lam đã ở nhà Trịnh Hạo hơn nửa tháng. Sống như vậy cũng làm cô thấy rất áp lực, bởi vì cô phải cố giữ khoảng cách với Trịnh Hạo, dù gì cô cũng chẳng muốn tiếp xúc với anh ta quá nhiều, tránh cho Tô Yên hiểu lầm.
Lúc chăm sóc Tô Yên, cô cũng phải cẩn thận từng tí, sợ bản thân nói gì sai, giờ cô ấy đang trong thời gian ở cữ, không thể tức giận được.
Thực ra Tô Yên cũng đã năm lần bảy lượt bảo mình có giúp việc chăm sóc là được rồi, hơn nữa bản thân cũng sắp hoàn toàn bình phục, Tô Lam cứ về làm đi.
Tô Lam vốn cũng muốn đi, nhưng mẹ đã lần nữa nhấn mạnh, Trịnh Hạo là đàn ông, giúp việc cũng chỉ là người ngoài, chắc chắn không thể chăm sóc tốt bằng người nhà, vậy nên bà mới cố ý bảo Tô Lam ở lại chăm Tô Yên đến hết thời gian ở cữ rồi hẵng đi.
Tô Lam cũng đành chịu, chỉ có thể cố kiên trì đếm ngày, dù gì cũng chỉ còn khoảng năm sáu ngày là Tô Yên được đầy tháng rồi, đã giúp người thì giúp cho trót vậy.
Hôm ấy, sau bữa trưa, Tô Lam thấy Tô Yên và bé đã ngủ thì nhẹ nhàng khép cửa phòng ngủ chính lại.
Tô Lam thấy giúp việc định mang tã lót mới giặt xong lên sân thượng phơi thì bước đến cười bảo: “Để tôi đi phơi cho, chị đi nấu canh đi.”
Cô giúp việc này vô cùng chuyên nghiệp, chăm sóc Tô Yên từng li từng tí nên Tô Lam sẽ giúp cô ấy làm vài việc vừa sức khi rảnh rỗi.
Giúp việc đưa chậu giặt trên tay cho Tô Lam, cười nói: “Cô Tô, cô tốt thật đấy.”
“Dù sao tôi cũng đang rảnh tay.” Nói rồi, cô quay người đi lên sân thượng phơi tã lót.
Trẻ sơ sinh vào tháng đầu sau sinh cứ được một lúc lại tè ra, vậy nên tã lót cũng phải đến hai chục cái, thoáng chốc đã thành dải cờ màu phấp phới bay trên ban công. Bởi vì Tô Yên sinh bé gái nên tã lót được chuẩn bị đều là màu hồng.
Sau khi phơi xong tã lót, Tô Lam cầm chậu giặt lên xoay người, thế mà lại thấy Trịnh Hạo chẳng biết từ khi nào đã ở ngoài sân thượng, đứng ở nơi chỉ cách cô có một bước chân.
“Anh dọa chết tôi rồi, sao chẳng lên tiếng gì thế.” Tô Lam xoa ngực, sau đó buông câu oán trách.
“Xin lỗi.” Trịnh Hạo đáp.
“Không sao, hôm nay tan làm sớm thế à?” Tô Lam cau mày hỏi.
Hôm nay không phải thứ bảy, cũng chẳng phải chủ nhật, sao anh ta lại về sớm thế?
“Tôi ra chợ mua cá diếc cho Tô Yên, sữa của cô ấy cứ bị thiếu suốt.” Trịnh Hạo đáp.
Nghe vậy, Tô Lam gật đầu.
“Mấy hôm nay vất vả cho cô quá.” Sau đó Trịnh Hạo nhìn Tô Lam đầy áy náy.
Tô Lam bình thản đáp: “Là em gái ruột và cháu ngoại tôi mà, đều là chuyện tôi nên làm.”
“Tô Yên còn nhỏ, nói chuyện không biết chừng mực, nếu cô ấy có lỡ đụng chạm gì cô thì cô cũng đừng để trong lòng.” Đột nhiên Trịnh Hạo lại nói một câu không đầu không đuôi.
Tô Lam cau mày, nhìn Trịnh Hạo mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen nhã nhặn, lịch sự trước mặt, tự nhiên cảm thấy thái độ của anh ta hôm nay hơi lạ.
Cô sống ở đây suốt bao nhiêu hôm, Trịnh Hạo gần như chẳng nói được mấy câu với cô, nhưng Tô Lam lại có cảm giác, lúc nào anh ta cũng nhìn cô, nhưng cũng chỉ là cảm giác thôi nên cô vẫn cho là bản thân đã nghĩ nhiều.
Tuy nhiên, mấy hôm nay Tô Yên thực sự có phần lạnh nhạt với cô, lúc nói chuyện cũng có khi khá ác ý, Tô Lam chỉ nghĩ là chứng trầm cảm hậu sinh nên chẳng để bụng làm gì. Mà Trịnh Hạo có vẻ lại rất để bụng chuyện đó.
Tô Lam luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện Trịnh Hạo, nói anh ta quan tâm Tô Yên hơn nhưng mãi mà chẳng có cơ hội, giờ ngược lại lại là một cơ hội rất tốt.
Vậy là Tô Lam mở lời: “Phải, Tô Yên còn trẻ, lại vừa mới làm mẹ, còn mới bước khỏi quỷ môn quan, vậy nên vẫn mong người làm chồng như anh quan tâm, để mắt đến con bé nhiều hơn.” Nghe vậy, Trịnh Hạo cố nặn ra một nụ cười: “Tôi đã cố gắng lắm rồi, thuê giúp việc tốt nhất cho cô ấy, mua đồ bổ tốt nhất cho cô ấy, cả đồ cho con tôi cũng mua loại tốt nhất. Đợi giúp việc rời đi, tôi định sẽ mời một bà vú đến chăm sóc cho Tô Yên và con, sợ cô ấy mệt mỏi quá độ.”