Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 191: Chương 191: Trở mặt thành thù




Thấy Trịnh Hạo không hiểu lời cô, Tô Lam cười nói: “Đúng vậy, thực sự là anh làm rất tốt về mặt này, thế nhưng Tô Yên không chỉ cần những điều kiện vật chất đó, cái em ấy cần là sự quan tâm và săn sóc của anh.”

Lời này vừa nói ra, mày Trịnh Hạo nhíu lại, không khí hơi ngưng trệ.

Tô Lam chỉ đơn giản nói rõ: “Tôi tới được mấy ngày rồi, nhìn thấy anh không có chút nhiệt tình nào với Tô Yên mà một người chồng nên có, có phải anh nên kiểm điểm lại một chút không? Bây giờ em ấy vừa mới sinh xong, đây là lúc cần anh quan tâm nhất.” Trịnh Hạo cúi đầu một lúc lâu không lên tiếng, vài giây sau, anh ta mới đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt nóng rực nhìn sâu vào Tô Lam nói: “Tô Lam, chẳng lẽ cô không biết vì sao tôi và Tô Yên kết hôn sao? Tôi không yêu cô ấy, cô bảo tôi phải nhiệt tình với cô ấy thế nào? Chẳng lẽ bảo tôi ngày nào cũng phải hư tình giả ý lừa gạt cô ấy sao?”

Nghe được lời này, Tô Lam ngạc nhiên nhìn anh ta, cô không ngờ anh ta sẽ nói trắng ra như vậy, bản thân cũng có hơi xấu hổ, nhưng lại lo lắng cho Tô Yên nhiều hơn.

Tô Lam cố hết sức đè thấp giọng điệu của mình: “Anh với Tô Yên đã kết hôn, lại còn có cả con, anh nên đặt tất cả tâm tư và tình cảm lên Tô Yên, hơn nữa tình cảm là thứ có thể vun đắp, anh không vun đắp tình cảm với em ấy thì làm sao có tình cảm được?”

Tô Lam nói có hơi nhanh, cũng là vì nóng vội, cô biết cảm giác của một người phụ nữ có chồng không yêu mình, huống chi người phụ nữ này còn đang ở cữ.

“Rõ ràng cô biết người trong lòng của tôi là ai, bây giờ lại yêu cầu tôi yêu người khác, cô cho rằng tình cảm của một người có thể thay đổi dễ dàng đến thế sao? Nói yêu ai là có thể yêu người đó được?” Trịnh Hạo đè nén giọng nói của mình, nhưng biểu cảm trên mặt đã vặn vẹo lại.

Anh ta là một người ôn tồn lễ độ, nhưng giờ phút này Tô Lam lại cảm thấy dường như anh ta rất áp lực, cực kỳ đáng sợ.

Tô Lam vốn định báo với Trịnh Hạo hai câu, không ngờ lại nói đến nước này, giờ phút này phương hướng câu chuyện đã trở nên nghiêm trọng, lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó, Tô Lam không khống chế được phương hướng nữa rồi.

Theo đó, Tô Lam đành miễn cưỡng cười nói: “Tô Yên vô cùng yêu anh, có chuyện gì không tốt cũng đều không cho chúng tôi nói với anh, tốt nhất anh đừng phụ tấm chân tình này của em ấy!”

Nói xong, Tô Lam cầm chậu rửa mặt bước ra khỏi ban công, cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, bởi vì lần nói chuyện này khiến cô thở không nổi.

Thế nhưng, Tô Lam vừa bước được hai bước, cánh tay đã bị người phía sau túm chặt!

Tô Lam quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy ánh mắt anh ta sáng quắc lên nhìn mình.

Tô Lam không khỏi hoảng hốt, thấp giọng hô: “Buông tôi ra!”

Anh ta chẳng những không bỏ, ngược lại còn tiến lên nắm hai vai Tô Lam, vội vàng nói: “Rõ ràng cô biết tình cảm của tôi đối với cô, thế mà cô lại cố tình bảo tôi đi yêu Tô Yên, việc này không hề công bằng với tôi chút nào!”

“Bây giờ Tô Yên là vợ của anh!” Tô Lam tức điên lên.

“Tôi vốn không muốn cưới cô ấy, đó là âm mưu do cô ấy bày ra!” Trịnh Hạo nói một cách đáng khinh.

Tô Lam nhíu chặt mày, dù rằng sự thật là thế, nhưng cô cũng không muốn bất luận kẻ nào chửi bới Tô Yên, đặc biệt là Trịnh Hạo, tình cảm mà Tô Yên dành cho anh ta cô đều thấy cả.

“Dù cho ngày đó là em ấy chủ động, nhưng chẳng phải anh cũng không từ chối sao? Anh đổ hết trách nhiệm lên người Tô Yên có phải tồi quá không?” Tô Lam buồn bực hỏi lại.

Lời này đúng là khiến cho Trịnh Hạo không đỡ được, nhưng anh ta vẫn biện giải: “Lúc đó tôi uống say, xem cô ấy là cô.”

Nghe vậy, Tô Lam như gặp phải kẻ thù lớn, da đầu tê dại cả ra.

Cô duỗi tay vò đầu mình, thực không biết nên nói thế nào cho tốt, hơn nữa còn sợ nhất là nếu như Tô Yên biết được chuyện này thì em ấy chịu sao nổi?

“Tôi xem như chưa từng nghe thấy câu này, về sau anh đừng nói nữa!” Tô Lam vươn tay hất tay Trịnh Hạo trên vai mình ta, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm.

“Tô Lam, tôi không tin, cô chưa từng có chút cảm giác nào với tôi sao?” Trịnh Hạo vẫn nắm lấy cánh tay cô không buông.

“Không cần hỏi cái vấn đề nhàm chán này, Tô Yên đang ở cách vách.” Tô Lam hất tay anh ta ra.

“Tôi…” Trịnh Hạo còn muốn nói gì đó.

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ yếu ớt: “A Hạo, chị, các người…”

Nghe thấy giọng Tô Yên, Tô Lam vừa quay đầu lại thì trông thấy quả nhiên là Tô Yên mặc bộ quần áo ngủ đang đứng ở cửa, cô không khỏi hoảng loạn! . ngôn tình ngược

Trịnh Hạo cũng có hơi ngượng ngùng, đứng chết chân ở đó không nói gì, Tô Lam vội vàng cười nói với Tô Yên: “À, chị qua đây hong khô tã, A Hạo lại một hai nói để anh ta làm, anh ta tay chân vụng về, hong có cãi tã cũng không xong.”

Giờ khắc này Tô Lam biết lý do của mình sứt sẹo đến thế nào, cô cũng không biết Tô Yên đã đứng ở cửa bao lâu, rốt cuộc đã nghe được bọn họ nói những chuyện gì. Mặc dù mình và Trịnh Hạo không làm ra bất kỳ chuyện gì không ổn cả, nhưng cô vẫn rất chột dạ, hai mắt cũng chẳng dám nhìn vào Tô Yên.

Tô Yên lại tỏ vẻ ôn hoà đi đến, bước đến trước mặt Trịnh Hạo, duỗi tay kéo tay anh ta, cười nói với Tô Lam: “A Hạo là sợ chị vất vả quá, dù sao chị cũng đã chăm sóc em và đứa bé không quản ngày đêm, A Hạo vô cùng băn khoăn.”

Nghe vậy, Tô Lam cảm thấy có gì đó quái quái, mình là chị ruột của cô ấy, chăm sóc cô ấy chẳng phải quá bình thường sao? Sao đột nhiên lại khách sáo với mình như vậy?

Ngay sau đó, Tô Lam nhìn Tô Yên nở nụ cười tươi rói, bỗng nhiên hiểu ra, cô ấy đang cố tình nhắc nhở mình: Bọn họ mới là người một nhà, cô chỉ là người ngoài thôi.

Nghĩ đến đây, Tô Lam bưng chậu rửa mặt trong tay cảm thấy rất xấu hổ, từ khi nào mà em gái đã tỏ ra đề phòng cô như vậy, dù cho cô có là người trong lòng của Trịnh Hạo thật thì cô cũng sẽ không làm ra chuyện tổn thương em gái, nhất thời Tô Lam cảm thấy hơi đau lòng.

“Em nói đúng không, A Hạo?” Cố tình vào lúc này, Tô Yên còn ngẩng mặt cười hỏi Trịnh Hạo.

“Đúng vậy.” Trịnh Hạo mặt không cảm xúc nhưng vẫn miễn cưỡng trả lời một câu.

Nghe thấy câu trả lời này, Tô Yên cực kỳ vui vẻ, đắc ý dạt dào liếc Tô Lam một cái, sau đó nói với Trịnh Hạo: “A Hạo, đột nhiên em muốn ăn bánh bao xá xíu, hay là anh đi mua cho em đi?”

“Được, anh đi mua cho em ngay.” Có lẽ là Trịnh Hạo cũng cảm nhận được bầu không khí nơi đây có hơi xấu hổ, đúng lúc Tô Yên cho anh ta cơ hội thoát ra, cho nên anh ta lập tức đồng ý.

Ngay sau đó, anh ta cất bước rời đi, lúc lướt qua Tô Lam còn liếc nhìn cô một cái.

Trịnh Hạo đi rồi, trong phòng vô cùng yên tĩnh, Tô Lam cảm thấy có chút không thở nổi, cho nên cười nói: “Chị đi xem giúp việc hầm canh đến đâu rồi.”

Nói xong, cô bưng chậu rửa mặt ra ngoài.

“Chị!” Thế nhưng, vừa mới đi được hai bước, Tô Yên ở sau lưng đã kêu cô. Tô Lam lập tức dừng bước, Tô Yên bước tới trước mặt cô, hất đổ chậu rửa mặt trong tay cô, cũng may đây là chậu rửa mặt bằng nhựa, rơi xuống mặt đất không phát ra tiếng lớn lắm, nhưng vẫn doạ Tô Lam nhảy dựng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.