“Em làm gì vậy?” Tô Lam ngơ ngác nhìn Tô Yên.
Tô Yên cười chế giễu: “Chị đúng là người chị tốt của tôi, quyến rũ chồng của tôi ngay trong nhà của tôi, đúng là phúc tổ ba đời tôi mới có một người chị như chị.”
“Em nói linh tinh gì vậy?” Tô Yên hơi lớn tiếng, người giúp việc vẫn đang nấu canh trong bếp, thật mất mặt.
“Tôi nói linh tinh sao? Vừa rồi mấy lời của các người tôi nghe hết rồi, tôi cũng hy vọng mình đang nói linh tinh, nhưng đây là tôi chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, còn có thể giả được sao?” Đôi mắt xinh đẹp của Tô Yên tràn đầy vẻ căm hận và trách móc.
Nghe vậy, Tô Lam lùi lại một bước, nhưng vẫn muốn giải thích rõ ràng với Tô Yên: “Nếu em đã nghe hết, hẳn em cũng nghe được lời chị nói với Trịnh Hạo, chị chỉ muốn cảnh cáo anh ta phải đối xử tốt với em và đứa nhỏ, chẳng lẽ người làm chị như chị đã sai sao?” Nhưng lời nói của Tô Lam lại càng khiến Tô Yên kích động, cô ấy từng bước tiến tới, bắn ra ánh nhìn lạnh lùng, nói: “Tôi và Trịnh Hạo vẫn đang sống rất tốt cho đến khi chị mượn cớ muốn chăm sóc tôi tháng ở cữ để ở lại nhà tôi, chị cũng đâu phải không biết Trịnh Hạo có ý với chị, lẽ ra chị nên tìm cách tránh hiểu lầm mới phải, vậy mà ngày nào chị cũng khiến tôi phải lo lắng đề phòng, ngủ đều phải mở một con mắt xem chừng, chị có biết tôi rất mệt mỏi không? Là chị cố ý, chị đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, đừng tưởng tôi là đồ ngu không nhìn ra được, chị đúng là người chị tốt của tôi!”1
Tô Lam lui về phía sau một bước, eo đụng vào góc tường phía sau, dùng ánh mắt không dám tin nhìn Tô Yên, kinh ngạc nói: “Tô Yên, em nghĩ chị như vậy thật sao?”
“Nếu không tôi phải nghĩ về chị thế nào? Vừa rồi chị đi phơi tã cũng là để quyến rũ Trịnh Hạo, mồm thì nói anh ấy phải đối xử tốt với tôi, thật ra chính là chiêu lạt mềm buộc chặt, ỡm ờ, thích mà còn chả vờ từ chối, đúng không? Tôi biết chị và Quan Triều Viễn không quay lại được nữa, nhưng phiền chị đi tìm người đàn ông khác được không? Tôi và Trịnh Hạo đã kết hôn, anh ấy là em rể của chị, chẳng lẽ chị muốn loạn luân sao?” Tô Yên càng nói càng kích động, dồn Tô Lam vào góc tường.
Người em gái cô tự tay nuôi nấng lại nghĩ mình là người như vậy, vành mắt Tô Lam đỏ ửng, hốc mắt ngân ngấn nước.
Thấy cô ấy hung hăng nhìn mình chằm chằm, Tô Lam biết cô ấy đã trưởng thành, có suy nghĩ riêng, cô không những không nói được cô ấy nữa mà ngay cả một lời giải thích lúc này cũng trở nên vô dụng.
Tô Lam mơ hồ thấy tim mình đau nhói, sau đó toàn thân ớn lạnh, cái lạnh từ tim truyền đến.
Thật lâu sau, Tô Lam mới chấp nhận hiện thực, cô không nghe lầm, tất cả những lời nói kia đều phát ra từng miệng cô em gái mà cô hết mực yêu thương từ nhỏ.
Cô chậm rãi nói: “Tô Yên, hôm nay em nói chị như vậy, em có biết em không chỉ đang xúc phạm chị mà còn đang xúc phạm chính mình không?”
Tô Yên không hề động lòng, quay mặt đi, ánh mắt lạnh lùng nhìn đi nơi khác, nói: “Tôi đang bảo vệ gia đình và tình yêu của mình, tất cả những việc tôi làm là lẽ đương nhiên, mời chị lập tức ra khỏi nhà tôi!”
Nghe vậy, Tô Lam nhắm chặt mắt lại, hai hàng lệ từ trong hốc mắt chảy ra.
Cô vươn tay lau đi hàng nước mắt, sau đó nói với Tô Yên trong nước mắt: “Em không cần đuổi, chị vốn cũng định đi!”
Nói xong, Tô Lam xoay người dứt khoát ra khỏi phòng.
Cô biết tình chị em của cô và Tô Yên đến đây gần như đã chấm dứt, đã nói ra những lời tổn thương như vậy, bọn họ sao có thể tiếp tục làm chị em được nữa?
Đi vào phòng ngủ phụ, Tô Lam thu dọn đồ đạc, vài phút sau kéo vali rời đi.
Lúc đi ngang qua phòng khách, Tô Lam thấy Tô Yên đang ngồi trên ghế sô pha cùng đứa con gái chưa đầy tháng. Tô Yên lạnh lùng liếc nhìn Tô Lam, sau đó vỗ về đứa trẻ trong ngực, nói: “Con gái, người bác nhiều chuyện của con cuối cùng cũng rời khỏi nhà ta rồi, mẹ hy vọng sau này bác ấy sẽ không quay lại nữa, bác ấy vừa đến đã quậy nhà ta đến gà chó không yên. Từ nay về sau, một nhà ba người chúng ta sẽ có một cuộc sống tốt đẹp rồi!”
Nghe vậy, Tô Lam nhíu mày.
Cô chưa từng nghĩ Tô Yên sẽ trở thành như ngày hôm nay, trái tim lại càng đau, Tô Lam lau nước mắt, kéo vali, xoay người bước ra khỏi cửa.
Lúc vào thang máy, Tô Lam vẫn không dám tin những lời nói của Tô Yên lúc nãy là thật, cô giật mạnh tóc mình, cơn đau khiến cô biết tất cả là sự thật, cô và Tô Yên bất tri bất giác đã đi tới bước đường này.
Xem ra sau này cô thật sự không có cô em gái này nữa.1
Đinh...
Đến tầng một, thang máy kêu lên một tiếng rồi mở ra.
Cửa thang máy vừa mở, Tô Lam nhìn thấy Trịnh Hạo đang đợi bên ngoài, trong tay là túi bánh bao xá xíu.
Lúc nhìn thấy Trịnh Hạo, nước mắt trên Tô Lam vẫn chưa khô, cô bước nhanh ra khỏi thang máy, lau nước mắt trên má, gượng cười nói: “Mới đó mà đã mua bánh bao xíu báo về rồi à?”
“Đúng lúc có quán bán bánh bao xíu bán ngay cổng chung cư.” Nói xong, Trịnh Hạo thấy tay Tô Lam đang kéo vali, anh ta ngạc nhiên nhìn Tô Lam.
“Giờ cô còn định đâu? Cô khóc đấy à?” Thấy nước mắt trên mặt Tô Lam, Trịnh Hạo vươn tay nắm lấy cổ tay Tô Lam.
Thấy cổ tay mình bị siết chặt, Tô Lam vội vàng đẩy Trịnh Hạo ra, lùi lại hai bước, đứng cách xa anh ta.
“Cô sao vậy?” Trịnh Hạo cảm thấy Tô Lam dường như đang tránh mình như tránh tà.
Tô Lam lấy lại bình tĩnh: “Còn mấy ngày nữa Tô Yên hết tháng ở cữ, thấy con bé hồi phục rất nhanh, tôi cũng yên lòng, cho nên hôm nay tôi dọn về nhà mẹ, dù sao tay bà ấy vẫn chưa khỏi, cần có người chăm sóc.”
Tô Lam cố hết sức dùng giọng điệu bình thường để nói chuyện với Trịnh Hạo, mặc dù cảm xúc trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai nhưng cô không muốn Trịnh Hạo biết chuyện hai chị em cô vì anh ta mà cãi nhau, rất mất mặt, thứ hai là cô cũng sợ Trịnh Hạo sẽ trách Tô Yên.
Cho tới bây giờ Tô Lam vẫn nghĩ cho Tô Yên, nghĩ đến đây, trong lòng cô lại càng chua xót, bởi vì từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn nghĩ cho Tô Yên, làm gì cũng nghĩ đến cô ấy, điều này từ lâu đã trở thành thói quen.
Nghe vậy, Trịnh Hạo cũng không nói gì nữa, gật đầu: “Vậy để tôi đưa cô về.”
“Không cần!” Tô Lam lập tức lắc đầu từ chối.
Thấy bộ dạng khẩn trương của Tô Lam, Trịnh Hạo nhíu mày.
Tô Lam vội vàng nói: “Tôi tự gọi xe là được rồi, anh mau mau đi lên đi, Tô Yên vẫn đang chờ ăn bánh bao xá xíu đấy!”
Trịnh Hạo nhìn Tô Lam, sau đó cúi đầu, do dự một lúc mới ngẩng đầu lên, hỏi: “Có phải Tô Yên đã nói gì với cô không?”
Tô Lam cau mày giả ngu nói: “Tôi không biết anh đang nói gì.”
Nhưng cô không phải người giỏi nói dối, vừa nói xong lập tức quay mặt đi, không dám nhìn thẳng mắt vào Trịnh Hạo. Phản ứng của Tô Lam càng khiến Trịnh Hạo khẳng định suy đoán của mình, cười chế giễu: “Cô không cần phải bao che cho cô ấy, tôi biết vừa rồi cô ấy bắt cô phải đi, nhất định cô ấy đã gây khó dễ cho cô!”