Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 72: Chương 72: Âm mưu




Chẳng bao lâu sau, Tô Lam đã mang thai được gần bảy tháng, bụng cô càng ngày càng lớn, việc đi lại cũng càng trở nên nặng nề hơn.

Hiện tại cô có thể cảm nhận rõ ràng cử động của thai nhi, có thể nói cô đã bồi dưỡng được mối quan hệ sâu sắc với bé con trong bụng mình.

Đến giữa trưa hôm nay, mẹ Trần lên tầng báo tin rằng: “Mợ chủ, bà chủ đến thăm cháu!”

Nghe thấy vậy, Tô Lam khẽ nhíu mày.

Kể từ lần cuối cùng cố đến tỉnh thành để gặp mẹ của Quan Triều Viễn, người này vẫn chưa tự mình chịu xuất hiện.

Tuy rằng cô không thích Lục Trang Đài nhưng đó là mẹ của Quan Triều Viễn, hiện tại bọn họ cũng là quan hệ mẹ chồng con dâu, Tô Lam mặc quần áo vào rồi đi xuống tầng.

Khi Tô Lam đến phòng khách, Lục Trang Đài đã ngồi trên sô pha.

“Mẹ, mẹ đến rồi à?” Tô Lam đứng cúi đầu trước mặt Lục Trang Đài.

Ánh mắt của Lục Trang Đài nhìn bụng Tô Lam một hồi lâu, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Ngồi xuống đi.”

Tô Lam ngồi xuống, cảm nhận được sự thân thiện của Lục Trang Đài, ít nhất bây giờ trong mắt bà ấy đối với cô không còn sự thù địch hay chán ghét.

“Vốn đã muốn đến thăm cô từ sớm nhưng tôi lại bận quá không có thời gian. Hiện giờ thấy tình hình của cô vẫn tốt nên tôi yên tâm. Đúng rồi, tôi có mua ít đồ cho em bé. Hay là để mẹ Trần đi theo tôi về tỉnh thành để lấy đi?” Đột nhiên Lục Trang Đài chuyển chủ đề.

Nghe vậy Tô Lam liếc nhìn mẹ Trần, cô có chút do dự, dù sao trừ nhân viên bảo vệ ở cửa ra, bây giờ chỉ có mình mẹ Trần chăm sóc cho cô trong biệt thự này.

Thấy Tô Lam khó xử, Lục Trang Đài lập tức nói: “Nơi này cách tỉnh thành khoảng bốn giờ, tôi sẽ cố gắng đưa bà ấy trở về trước khi trời tối.”1

“Theo ý của mẹ là được rồi.” Tô Lam cảm thấy Lục Trang Đài đưa mẹ Trần đi nửa ngày cũng không có gì to tát nên gật đầu đồng ý.

“Vậy thì không nên chậm trễ nữa, mẹ Trần, bà đi với tôi một chuyến!” Lục Trang Đài đứng lên ngay sau đó.

“Vâng” Mẹ Trần còn đang mơ màng, nghe thấy tiếng bà chủ gọi tên mình, bà ấy nơm nớp lo sợ đi theo Lục Trang Đài.

Quả nhiên là khi trời sắp tối, mẹ Trần đã được đưa trở lại.

Mẹ Trần thật sự đã mang về rất nhiều đồ cho em bé như nôi, bình sữa, gối, chăn đệm, quần áo, sữa bột… Có thể nói cái gì cần có đều có, không thiếu gì cả, những thứ cần thiết cho trẻ con đều mua đủ, thậm chí còn có cả hàng nhập khẩu mà Tô Lam chưa từng thấy qua, những thứ này ước chừng trị giá mười mấy vạn.

Nhìn thấy những thứ này, Tô Lam sờ sờ bụng, vui vẻ nói: “Cục cưng, con nhìn thấy chưa? Đây đều là bà nội mua cho con đó.”

Sau khi lật xem những món đồ này, Tô Lam nói: “Mẹ Trần, cháu đói rồi, dì làm chút đồ cho cháu ăn đi.”

“Ồ, dì đi làm ngay đây.” Mẹ Trần vội vàng đi ngay sau khi trả lời.

Một lát sau, trong bếp có tiếng động lớn, không biết là cái gì đã bị vỡ.

Tô Lam vội vàng đến xem, cô nhìn thấy mẹ Trần đang ngồi xổm dưới đất nhặt mảnh vỡ của cái tô.

“Mẹ Trần, sao dì không cẩn thận như vậy?” Tô Lam vừa dứt lời, mẹ Trần đã vô tình làm đứt tay vì mảnh vỡ.

“Á, chảy máu rồi, được rồi, được rồi, dì mau đi băng bó lại, cháu tự mình nấu bát mì ăn là được.” Tô Lam vội vàng đẩy mẹ Trần ra khỏi phòng bếp.

Mẹ Trần nhìn Tô Lam, muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng bà ấy im lặng xoay người đi vào phòng xử lý vết thương.

Một tuần sau, Lục Trang Đài nhận được cuộc gọi từ Phương Ngọc Hoan.

“Dì Quan, dì đã nghĩ ra cách chưa?”

Lục Trang Đài cau mày nói: “Chưa.”

Người bên kia do dự một hồi, sau đó nói: “Dì Quan, có chuyện sóng to gió lớn nào mà dì chưa từng gặp? Vậy mà dì không nghĩ ra giải pháp cho chuyện nhỏ này sao? Có phải dì đang cố tình làm lấy lệ trước mặt cháu đấy à?”

Lời này khiến Lục Trang Đài rất bức xúc: “Phương Ngọc Hoan, dù sao tôi cũng lớn tuổi hơn cô, sau này cô còn muốn làm con dâu của tôi, vậy đây là cách cô nói chuyện với mẹ chồng đấy à?”

Dù sao Phương Ngọc Hoan vẫn rất kiêng nể Lục Trang Đài, vì vậy cô ta lập tức hòa hoãn nói: “Dì Quan, thực xin lỗi, là cháu có chút nóng vội, mong dì có thể hiểu được tâm trạng của cháu, cháu thật sự không thể chờ đợi được nữa.”

“Dục tốc bất đạt, mọi việc phải làm từng bước một. Nếu không khéo sẽ thất bại.” Lục Trang Đài tự có tính toán của mình, đương nhiên vẫn muốn ổn định với Phương Ngọc Hoan, bởi vậy thái độ cũng dịu đi.

“Dì Quan, rốt cuộc dì có cách nào không?” Phương Ngọc Hoan vẫn không nhịn được hỏi.

“Tôi đã đến gặp người phụ nữ đó hai ngày trước, cũng có một kế hoạch hoàn hảo, nhưng chỉ có thể thực hiện trong hai tháng sau.” Lục Trang Đài nói.

“Tại sao là hai tháng sau? Hiện tại đã có kế hoạch hoàn hảo, vậy sao chúng ta không triển khai ngay lập tức?” Hiển nhiên là Phương Ngọc Hoan không chờ đợi nổi.

“Bây giờ người phụ nữ đó đang mang thai đứa con của Triều Viễn. Đó cũng là con của nhà họ Quan chúng tôi. Tôi nhất định phải để cô ta sinh ra đứa trẻ một cách an toàn. Tôi không muốn làm loại chuyện thất đức như vậy.” Lục Trang Đài kiên quyết nói.

“Dì Quan, đây không phải là dì đang cố viện cớ sao?” Hai mắt Phương Ngọc Hoan nhíu lại.

“Tôi đã hứa với cô, đương nhiên tôi sẽ không đổi ý. Nhưng nếu như cô không tin tưởng tôi, cô không cần phải hợp tác với tôi nữa.” Lục Trang Đài độc đoán nói.

Phương Ngọc Hoan biết cô ta gấp gáp cũng vô ích, sau khi suy nghĩ lại, cuối cùng cô ta nói: “Được, vậy thì cháu sẽ tin dì. Cháu sẽ đợi thêm hai tháng nữa, nhưng đến lúc đó dì không được có thêm những lý do nào nữa.”

“Tôi chỉ yêu cầu cô một điều, đừng làm tổn thương đứa trẻ trong bụng người phụ nữ đó, về phần cái khác tôi không quan tâm.” Lục Trang Đài nói.

“Vậy thì quyết định vậy đi!” Vào giờ phút này, Phương Ngọc Hoan không quan tâm nhiều như vậy, cô ta chỉ muốn Tô Lam rời khỏi Triều Viễn ngay lập tức. Về phần có thêm một hai đứa con của Quan Triều Viễn, cô ta có thể tạm thời không để ý.

Hai tháng sau.

Mùa đông trên núi lạnh đến lạ thường, trong biệt thự đốt lò sưởi, trên sàn trải thảm len, nhưng Tô Lam vẫn cảm thấy lạnh, nhất là vào ban đêm, khi đắp chăn dày mà cô vẫn cảm thấy tay chân vẫn lạnh lẽo.

Đêm nay, Tô Lam tỉnh dậy vào nửa đêm, cố gắng ngủ mà không tài nào ngủ được, muốn uống chút nước, nhưng trong phích nước đã không còn chút nước nên cô đành miễn cưỡng ra khỏi chiếc chăn ấm áp, mặc một chiếc áo bông rồi ra khỏi phòng ngủ.

Cầm ly nước trong tay, nhờ ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Tô Lam đã tự mình xuống nhà bếp rót một ít nước nóng, vào thời tiết lạnh giá như vậy mà uống nước lạnh thì cô sẽ càng cảm thấy lạnh hơn.

Vừa đi đến đầu cầu thang, cô khựng lại khi nghe thấy tiếng nói chuyện ở tầng dưới. Cô thầm nghĩ: Trong biệt thự chỉ có cô và mẹ Trần, mẹ Trần sẽ nói chuyện với ai? Hơn nữa nghe tiếng đối phương là một người đàn ông.

“Cậu chủ, nếu cậu lên phòng ngủ thứ hai trên tầng ngủ, mợ chủ sẽ không phát hiện.” Mẹ Trần đè cổ họng thấp giọng nói.

Chỉ có một phòng ngủ ở tầng dưới là mẹ Trần đang ở, nên chỉ còn lại ba phòng ngủ ở tầng trên.

“Không cần, tôi lên xe ngủ một giấc.”

Ngay khi tiếng của Quan Triều Viễn truyền đến, trái tim của Tô Lam lập tức thắt lại! Thực sự là anh, anh đến từ khi nào? Buổi tối khi cô ngủ anh không tới, có lẽ nào anh đến khi cô đã ngủ? Nghĩ đến đường núi ở đây uốn lượn quanh co đã khó đi vào ban ngày, huống chi là đi vào ban đêm, Tô Lam không khỏi ngạc nhiên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.