“Buổi tối ở trên núi lạnh như thế, cậu ngủ ở trên xe làm sao mà chịu được chứ? Còn nữa, trợ lý Lâm đâu?” Mẹ Trần cau mày nói.
“Hôm nay là cuối tuần, cháu cho trợ lý Lâm nghỉ rồi.” Quan Triều Viễn nói.
“Cái gì? Là cậu tự mình lái xe lên núi sao?” Mẹ Trần giật mình nói.
“Dì đi nghỉ đi, sáng sớm ngày mai cháu sẽ về Giang Châu ngay.” Quan Triều Viễn nói xong bèn đi ra khỏi biệt thự.
Sau đó là tiếng lẩm bẩm của mẹ Trần: “Cái cậu này, bình thường thì hung dữ với người ta như thế, thật ra trong lòng không buông được hay sao.” Nói xong, bà ấy cũng trở về phòng đi ngủ.
Hiện giờ Tô Lam trượt tay, suýt nữa cái cốc đã rơi xuống đất.
Muộn như vậy rồi anh còn tới làm gì? Chẳng lẽ là muốn hỏi mẹ Trần về tình hình của cô? Nhưng đây là chuyện mà một cuộc điện thoại có thể giải quyết được, tại sao anh lại chạy tới chạy lui mấy trăm cây số?
Còn nữa tại sao anh lại bỏ biệt thự ấm áp không ở, cứ khăng khăng muốn đi ngủ ở trong ô tô? Bỗng nhiên Tô Lam nhớ đến lần trước mình đã từng nói anh ở đây cô sẽ không ngủ được? Chẳng lẽ anh lại coi một câu giận dỗi của cô là thật?
Còn nữa vừa rồi mẹ Trần có ý gì? Trong lòng anh quan tâm đến cô? Thế còn chuyện giữa anh với Phương Ngọc Hoan là thế nào? Người mà anh yêu không phải Phương Ngọc Hoan sao? Tại sao lại nhọc lòng vì cô như thế?
Nhất thời trong lòng Tô Lam rối bời, lại có đủ loại cảm xúc, đứng ở đó rất lâu, mãi đến khi cơ thể bị lạnh đến nỗi đông cứng mới nhớ ra trở về phòng ngủ, cũng quên luôn chuyện uống nước.
Trằn trọc đến nửa đêm vẫn không ngủ được, cuối cùng cho ra một kết luận là: Chắc là Quan Triều Viễn quan tâm đến đứa bé trong bụng cô, dù sao đây cũng là đứa con đầu tiên của anh, cái gọi là hổ dữ không ăn thịt con, chắc chắn anh hy vọng cô có thể bình an sinh đứa bé ra, vậy nên cuối cùng trong lòng Tô Lam cũng buông lỏng.
Sáng sớm hôm sau, Tô Lam nghe lén được mẹ Trần làm bữa sáng mang ra khỏi biệt thự, cô biết chắc chắn là mang cho Quan Triều Viễn.
Cho đến khi mẹ Trần cầm hộp cơm trở về, Tô Lam biết là anh đã đi, do đó mới xuống tầng ăn cơm.
“Mợ chủ, hôm nay dậy sớm vậy?” Mẹ Trần thấy Tô Lam đi xuống sớm hơn so với thường ngày nên bèn ngạc nhiên hỏi.
“Vâng, nửa đêm cứ phải đi vệ sinh, cho nên không ngủ được.” Tô Lam thản nhiên nói.
“Tháng lớn là như vậy đó, còn hơn nửa tháng nữa là cháu sinh rồi, mọi chuyện đều phải cẩn thận, hôm qua cậu chủ còn nói là sẽ đưa cháu đi bệnh viện Giang Châu chờ sinh trước hai tuần đấy!” Mẹ Trần cười nói.
“Dì gặp anh ấy rồi ạ?” Tô Lam bình tĩnh hỏi một câu.
“À... không, sao dì lại gặp cậu chủ chứ, cậu ấy còn đang ở Giang Châu, là hôm qua cậu chủ gọi điện thoại đến hỏi về tình hình của cháu.” Mẹ Trần hơi úp mở, vội vàng lấp liếm cho qua.
Bờ môi Tô Lam hơi mấy máy, cũng không vạch trần mẹ Trần.
Lúc này, bộ đàm của cổng chính đột nhiên vang lên.
Đôi bộ đàm này được kết nối với bảo vệ ở cổng chính, nếu bên ngoài có chuyện gì sẽ trực tiếp dùng bộ đàm này thông báo với bên trong.
Mẹ Trần đi qua nhận bộ đàm, trong đó vang lên giọng nói của bảo vệ: “Mẹ Trần, có một cô gái họ Phương nói là cậu Quan bảo cô ấy đến thăm mợ chủ.”
Nghe vậy, Tô Lam ngẩn ra.
Cô gái họ Phương ngoài Phương Ngọc Hoan còn ai vào đây? Quan Triều Viễn vừa mới đi, tại sao cô ta lại tới? Là Quan Triều Viễn nhờ cô ta tới? Có vẻ không giống, nhưng nếu như Quan Triều Viễn không nói cho cô ta là cô ở đây, cô ta cũng không thể nào tìm được nơi này mới phải?
“Mợ chủ, cháu có muốn gặp không?” Mẹ Trần là người làm lâu năm ở nhà họ Quan, đương nhiên bà ấy rất quen thuộc với Phương Ngọc Hoan, chăm sóc Tô Lam một thời gian dài như vậy, tuy rằng không có ai nói rõ ràng với bà ấy, nhưng bà ấy cũng có thể hiểu rõ những khúc mắc trong chuyện này.
“Nếu như là Triều Viễn bảo cô ta tới, cháu có thể không gặp ư?” Tô Lam hỏi ngược lại mẹ Trần một câu.
Mẹ Trần hiểu ý, sau đó bèn đi ra ngoài mở cửa.
Tô Lam cũng muốn nghe xem cô Phương Ngọc Hoan kia muốn nói gì với cô, thật ra trong lòng cô cũng có một chút tò mò, mấy tháng nay cô ta với Quan Triều Viễn chắc phải luôn như hình với bóng nhỉ? Nói chung cô cũng rất khó chịu, mấy tháng rồi, nhưng mãi vẫn không đợi được Quan Triều Viễn ly hôn với cô.
Một thoáng chốc sau, mẹ Trần đã dẫn Phương Ngọc Hoan đi vào biệt thự.
Tô Lam ngồi ở trên ghế sô pha, lạnh nhạt nhìn Phương Ngọc Hoan đang cười với cô một tiếng, sau đó bèn ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện với cô.
Phương Ngọc Hoan liếc mắt nhìn mẹ Trần xách túi lớn túi nhỏ trong tay, cười nói: “Tôi mua cho em bé mấy bộ quần áo, cũng không biết là nam hay nữ nên tôi chọn màu cả bé trai hay bé gái đều mặc được.”
Tô Lam thấy Phương Ngọc Hoan không biết xấu hổ chút nào, hơn nữa còn nói như thể cô ta với đứa bé này có quan hệ rất gần gũi vậy, khiến cô rất không thoải mái.
Vậy nên một lúc sau, Tô Lam bèn nói với mẹ Trần: “Mẹ Trần, sao còn chưa rót trà cho khách?”
“Vâng, là dì sơ sót.” Mẹ Trần nhanh chóng đặt đồ trong tay xuống, xoay người đi pha trà.
Ý của Tô Lam rất rõ ràng, ở đây là biệt thự của Quan Triều Viễn, mà cô là bà chủ của ngôi biệt thự này, dù thế nào thì Phương Ngọc Hoan cô ta cũng chỉ là khách, đừng quá coi trọng bản thân, cô ta và đứa bé trong bụng cô chẳng có chút quan hệ nào.
Đương nhiên Phương Ngọc Hoan cũng hiểu ý trong lời nói của Tô Lam, ngước mắt nhìn quanh biệt thự một lượt, bỗng nhiên cười nói: “Biệt thự này kém xa so với căn ở ngoại thành thủ đô của Triều Viễn nhỉ, trước kia tôi và anh ấy đã từng đến đỏ nghỉ rất nhiều lần.”
Rõ ràng là Phương Ngọc Hoan đang khiêu khích, lúc này Tô Lam không thèm để ý cô ta, chỉ nhìn vào những bộ quần áo trẻ con đặt ở trên bàn trà kia, lạnh lùng nói: “Quần áo vật dụng của em bé tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, cảm ơn ý tốt của cô, cô vẫn nên cầm về đi!”
Nghe vậy, Phương Ngọc Hoan hơi do dự, sau đó bỗng nhiên cười nói: “Vậy à? Sớm biết như vậy thì tôi đã không mất công mang đến đây, dù sao sau này khi tôi chăm sóc em bé cũng có thể dùng đến những bộ quần áo này.”1
Phương Ngọc Hoan khiến Tô Lam nhíu mày: “Cô có ý gì đây? Con của tôi cần cô chăm sóc chắc?”
“Cô vẫn chưa biết à? Triều Viễn không nói với cô sao?” Phương Ngọc Hoan giả vờ như ngạc nhiên hỏi.1
“Rốt cuộc cô muốn nói gì?” Tô Lam sốt ruột hỏi.
Cô biết hôm nay Phương Ngọc Hoan đến chắc chắn là không có ý tốt, chỉ là không biết cô ta đang có ý đồ gì, đến sỉ nhục cô một trận, có lẽ cũng không phải ý định ban đầu của cô ta, dù sao cũng không có tác dụng gì.
Một lúc sau, Phương Ngọc Hoan nói: “Nếu như Triều Viễn còn chưa nói với cô, vậy thì tôi nói cho cô biết cũng như nhau thôi. Chờ sau khi cô sinh đứa trẻ ra, Triều Viễn sẽ ly hôn với cô, sau khi tôi và Triều Viễn kết hôn, đương nhiên tôi sẽ là mẹ của đứa trẻ này, tôi chăm sóc nó chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?”1
Nghe vậy, Tô Lam nóng lòng đứng lên, chỉ vào Phương Ngọc Hoan phẫn nộ nói: “Cô đừng hòng cướp con của tôi đi!”
“Đây là quyết định của Triều Viễn, cô chịu cũng phải chịu, không chịu cũng phải chịu.” Phương Ngọc Hoan lấy Quan Triều Viễn ra dọa cô.
Tô Lam đâu còn giữ được tỉnh táo, tức giận nói: “Cô đừng lấy Quan Triều Viễn ra dọa tôi, cho dù tôi ly hôn với anh ta thì tôi cũng sẽ không đưa con cho anh ta.”
Phương Ngọc Hoan cũng chợt đứng lên, cười lạnh nói: “Tô Lam, không biết cô ngốc thật hay giả ngốc nữa, gia đình như nhà họ Quan sẽ để cho máu mủ của mình lưu lạc ở bên ngoài ư? Với thế lực của Triều Viễn, anh ấy sẽ để cô mang đứa bé đi chắc? Đừng có nằm mơ nữa! Biết điều thì bây giờ cô quỳ xuống xin tôi, có lẽ tôi thấy cô đáng thương, sau này khi tôi chăm sóc đứa bé còn có thể để cô gặp một hai lần cũng không chừng. Nếu như cô còn kêu to hét lớn với tôi như vậy, sau này cô đừng hòng được gặp con!”1