Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 377: Chương 377: Ba đang dạy dỗ mẹ




Nhìn thấy cặp mắt to tròn của con trai, Tô Lam như muốn chết đứng, cô nằm sấp trên giường, ôm mặt không nói nên lời trước câu hỏi của con trai.

Quan Triều Viễn đảo mắt trả lời: “Mẹ con không nghe lời nên ba phải dạy dỗ.”

Nghe nói thế, Minh An hỏi lại ngay lập tức: “Con biết, do hôm qua mẹ uống say có phải không?”

“Đúng rồi.” Quan Triều Viễn vội vàng gật đầu.

Lúc này Minh An mau chóng trả lời: “Ba, phụ nữ uống quá nhiều rượu về nhà phải dạy dỗ thật nghiêm khắc, ba cứ dạy mẹ đi, con xuống dạy dỗ em gái, tối qua con bé khóc không chịu ăn cơm, con phải cho một bài học tốt.”

Nói xong Minh An quay người rời đi.

“Mẹ…” Nghe vậy, Tô Lam vô cùng chán nản.

Sau khi cánh cửa đóng lại, Quan Triều Viễn nằm sấp trên giường cười nghiêng ngả.

“Quan Triều Viễn, sao tối qua anh không khóa cửa?” Sau khi Minh An đi, Tô Lam lên án gắt gao Quan Triều Viễn.

“Anh ngủ chưa bao giờ khóa cửa.” Quan Triều Viễn vội trả lời sau khi cười xong.

Tô Lam nghe thế càng ảo não hơn, nói: “Bọn nhỏ đều lớn rồi, chúng nó xông vào thì làm sao?”

“Xuân Xuân còn nhỏ, Minh An là tên nhóc con, giáo dục sớm chút cũng tốt, sau này dễ theo đuổi con gái.” Quan Triều Viễn không hề để tâm.

“Minh An mới có mấy tuổi? Anh lại dạy hư con!” Tô Lam tất nhiên không đồng ý nên mãi không buông tha.

Ngay sau đó, Quan Triều Viễn lại đẩy ngã Tô Lam xuống giường một lần nữa!

“Anh định làm gì?” Tô Lam hiển nhiên phản kháng.

Ngược lại Quan Triều Viễn còn cười đùa cợt nhả: “Minh An bảo để anh dạy dỗ em tiếp.”

“Đáng ghét! Mau buông em ra.” Tô Lam đẩy lồng ngực anh, nhưng hoàn toàn vô ích.

Ngay lúc này, đột nhiên cánh cửa lại bị mở ra một lần nữa.

Quan Triều Viễn phản ứng rất nhanh, mau chóng từ trên người Tô Lam bò xuống.

Lúc này Minh An đang đứng ở cửa, nở nụ cười nói: “Ba mẹ, mẹ Trần bảo con gọi mọi người xuống ăn cơm.”

Nghe thế, Tô Lam mỉm cười, cảm giác như con trai đến đây để cứu cô vậy.

Còn Quan Triều Viễn lại nhướng mày, hung dữ gào lên: “Con xuống lầu trước đi, ba mẹ rửa mặt rồi xuống.”

“Vâng.” Minh An vội vàng gật đầu, không dám nói gì thêm ra ngoài.

Sau khi Minh An đi, Quan Triều Viễn nằm trên giường, nhíu mày mắng: “Nhóc con, ba mày bị mày phá hỏng rồi.”

Nghe thế Tô Lam bật cười.

Tròng mắt Quan Triều Viễn liếc nhìn: “Em còn cười?”

Lúc này, Tô Lam vừa mặc quần áo vừa nói: “Sau này anh nhớ chú ý không thể làm bậy, tránh tạo gương xấu cho con.”

Quan Triều Viễn nằm ở trên giường tức giận mãi không thôi.

Nửa tiếng sau, khung cảnh bàn ăn dưới lầu đầy ấm áp và yên bình.

Trên một chiếc bàn dài rộng lớn và sang trọng, Quan Triều Viễn mặc một chiếc sơ mi trắng ngồi ở đâu, tay lật xem tờ báo sáng vừa dùng bữa ăn.

Tô Lam ngồi bên trái Quan Triều Viễn, đang đút từng muỗng cơm cho Xuân Xuân ngồi trong lòng cô.

Minh An ngồi bên tai phải Quan Triều Viễn, Minh An cảm giác hôm nay tâm tình ba không tốt lắm, cho nên cứ cúi đầu ăn cơm, không dám nói nhiều.

Từ lúc Tô Lam với Xuân Xuân dọn vào ở, căn biệt thự không còn trống rỗng vắng vẻ, nhất là lúc nào ăn cơm cũng rất náo nhiệt, hơn nữa mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ trong biệt thự.

Rất nhanh sau đó, Minh An vội vàng ăn xong trước.

Mẹ Trần bèn tiến đến nói: “Cậu chủ, tôi đưa Minh An đi học Taekwondo.”

“Ừ.” Vẻ mặt Quan Triều Viễn vẫn như cũ.

Dáng vẻ nghiêm túc này của Quan Triều Viễn vẫn khiến Minh An rất sợ.

Tô Lam liếc Quan Triều Viễn, hiền hậu nói với Minh An: “Minh An, đi đường cẩn thận.”

“Con biết rồi.” Sau đó, Minh An được mẹ Trần đưa đi.

Sau khi Minh An đi, Tô Lam nhỏ giọng nói: “Sao anh nghiêm túc với Minh An thế? Làm con sợ kìa.”

“Nhóc con đó còn vậy thì anh liệt dương mất.” Quan Triều Viễn cúi đầu nói bên tai Tô Lam.

Nghe thế Tô Lam mỉm cười, tiếp đó đánh nhẹ cánh tay anh, nói: “Anh nào có yếu ớt vậy.”

“Hay là lát nữa chúng ta lên lầu thử lại?” Khóe miệng Quan Triều Viễn lúc nãy hơi nhếch lên nở nụ cười xấu xa.

Mặt Tô Lam lại đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn chị Hồng đang quét dọn vệ sinh ở phòng khách, không nhịn được đẩy tay anh, nén thấp giọng nói: “Chị Hồng đang ở đây đấy, anh đừng nói linh tinh.”

Quan Triều Viễn nhíu mày, sau đó lại ngoan ngoãn cúi đầu đọc báo.

Lúc này Tô Lam chợt ngẩn người, đút một muỗng cơm cho Xuân Xuân rồi nói: “Triều Viễn, Lâm Minh có bạn gái chưa?”

“Theo anh biết thì chưa.” Ánh mắt Quan Triều Viễn dán vào báo trả lời.

Nghe như vậy, Tô Lam hào hứng nói: “Này, hay anh giới thiệu Kiều Tâm với Lâm Minh xem được không?”

Nghe cô nói, Quan Triều Viễn ngước mắt nhìn Tô Lam, cau mày trả lời: “Người đàn bà điên đó? Không được!”

Quan Triều Viễn trả lời khiến Tô Lam muốn giận sôi máu, lớn tiếng: “Ai là đàn bà điên? Phẩm chất với tác phong Kiều Tâm cũng tốt mà.”

Quan Triều Viễn đương nhiên không muốn cãi nhau với Tô Lam vì chuyện này, đành chầm chậm nói lại: “Được rồi, Kiều Tâm không tồi, nhưng cô ấy không hợp với Lâm Minh.”

“Sao lại không hợp? Tuổi tác ngang nhau, ngoại hình cũng xứng đôi, còn công việc và tài sản chẳng phải nam mạnh nữ yếu sao?” Tô Lam hết lòng giới thiệu cho Kiều Tam làm bạn gái Lâm Minh.

Quan Triều Viễn liếc nhìn Tô Lam rồi lại cúi đọc tờ báo trong tay: “Đừng trách anh không nhắc em, có thể em sẽ tổn thương trong lòng đấy.”

“Là sao?” Tô Lam nhíu mày hỏi.

Quan Triều Viễn ngước mắt mỉm cười: “Lâm Minh sẽ không thích Kiều Tâm.”

Không ngờ câu nói này càng khơi gợi ý chí chiến đầu trong lòng Tô Lam, cô hơi mở miệng nói: “Cũng không hẳn, anh còn thích được em mà, em không tin Lâm Minh coi thường Kiều Tâm.”

“Không phải mọi đàn ông đều thích đàn bà điên như anh đâu.” Quan Triều Viễn nở nụ cười để lộ ra hai hàng răng trắng tinh.

“Anh bảo ai là đàn bà điên cơ?” Tô Lam hơi tức giận.

“Anh thích em như thế.” Quan Triều Viễn cười nắm tay Tô Lam.

Tô Lam liếc anh đút cơm cho Xuân Xuân, cúi đầu ngẩn người. Trong đầu nghĩ: Cô phải tìm cơ hội nói trước với Lâm Minh, nếu anh ta có ý thì cô mới nói với Kiều Tâm, còn nếu Lâm Minh không muốn thì cũng không làm tổn thương lòng tự tôn của Kiều Tâm.

Rất nhanh, Xuân Xuân trong lòng Tô Lam ợ một cái, Tô Lam lấy khăn giấy lau sạch miệng Xuân Xuân: “Xuân Xuân của chúng ta no rồi đúng không?”

“Ma ma, con muốn ra ngoài chơi.” Ánh mắt Xuân Xuân ngước nhìn, bàn tay nhỏ bé chỉ ra bên ngoài cửa sổ.

“Cục cưng ngoan, ma ma còn chưa ăn xong, đợi ma ma ăn xong đưa con ra ngoài chơi được không?” Tô Lam cúi đầu dụ dỗ Xuân Xuân.

“Không muốn, không muốn.” Xuân Xuân lắc đầu nguầy nguậy như trống lắc.

Tô Lam hơi khó xử, lúc này Quan Triều Viễn ngẩng đầu lên nói: “Chị Hồng, chị đưa Xuân Xuân ra công viên phơi nắng đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.