Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 378: Chương 378: Không đứng đắn




“Vâng.” Chị Hồng vội buông việc trong tay xuống, chạy đến ôm Xuân Xuân ra khỏi ngực Tô Lam.

Chị Hồng đặt Xuân Xuân vào trong xe đẩy, Tô Lam cũng cẩn thận đặt bình nước của Xuân Xuân vào trong xe rồi hôn lên má Xuân Xuân: “Xuân Xuân ngoan, đi phơi nắng cùng dì Hồng nhé, lát nữa mẹ đi tìm các con.”

“Ưm, ưm.” Xuân Xuân lập tức gật đầu như gà mổ thóc.

Sau khi chị Hồng đẩy Xuân Xuân đi, Tô Lam mới có thể ngồi vào bàn ăn bữa sáng.

Sau khi Tô Lam ăn xong, Quan Triều Viễn cũng đã ăn xong.

Quan Triều Viễn vẫn ngồi trước bàn ăn đọc báo, Tô Lam lại bắt đầu dọn dẹp thức ăn thừa trên bàn.

Đôi mắt của Quan Triều Viễn tuy rằng ở trên tờ báo, nhưng tâm tư lại di chuyển theo chuyển động của Tô Lam, ánh mắt luôn liếc nhìn cô, cảm thấy rất tận hưởng dáng vẻ bận rộn của cô, có lẽ đây mới là một ngôi nhà, mà tim anh cũng có một chốn trở về.

Trong phòng bếp, Tô Lam đang cúi người rửa chén trước bồn rửa, trong lòng luôn đang nghĩ đến chuyện giới thiệu Kiều Tâm cho Lâm Minh, cho nên nhất thời lơ đãng, không nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau.

Đột nhiên cảm thấy vòng eo bị siết chặt, sau đó một cơ thể ấm áp ôm mình vào trong ngực.

“Hôm nay anh không đi làm à?” Tô Lam vừa rửa chén vừa hỏi.

Mặc dù hôm nay là cuối tuần, nhưng bình thường Quan Triều Viễn không có thói quen nghỉ cuối tuần, anh không phải đến công ty tăng ca, thì cũng sẽ đi các công ty chi nhánh của Thịnh Thế hoặc đi dạo công trường, rất tận tâm với công việc, gần như là tấm gương cả năm không nghỉ.

“Lát nữa anh mới đi.” Người phía sau trả lời, sau đó miệng bắt đầu giở trò trên cổ cô.

“Anh làm gì đấy? Ngứa chết đi được.” Tô Lam vừa rụt cổ vừa muốn đẩy anh ra, nhưng trên tay đều là dầu mỡ.

Quan Triều Viễn vừa lưu luyến làn da nơi cổ cô vừa khàn giọng nói: “Em rửa chén phần em, mặc kệ anh.”

“Đừng ồn ào.” Tô Lam trong một lúc không thể đẩy anh ra được, mà tiếp tục rửa chén cũng không được.

Nhìn thấy dáng vẻ bất lực của cô, đôi mắt sâu thẳm của Quan Triều Viễn lóe lên, sau đó nụ hôn càng trở nên nóng bỏng cuồng nhiệt hơn.

Qua một lúc, Tô Lam nhẹ nhàng tựa vào người anh.

Cho đến khi Tô Lam cũng thở hổn hển, Quan Triều Viễn đột nhiên đưa tay ra nắm lấy tay cô.

Tay anh cầm tay cô đưa đến trước vòi nước, anh bóp nước rửa chén bôi lên tay cô, rồi bắt đầu chà rửa ở trên tay cô.

Ngón tay anh vuốt ve, chà rửa tới lui trên ngón tay cô, trái tim Tô Lam lúc này cũng sắp mềm nhũn.

Chỉ cảm thấy tay anh dịu dàng, có lực, ấm áp, đôi mắt cô nhìn hai đôi tay đang được rửa sạch dưới vòi nước, khóe miệng cong lên, trái tim giống như dâng lên một dòng suối ấm.

Rất nhanh, nước đã rửa sạch đi tất cả dầu mỡ và bọt xà phòng, Quan Triều Viễn kéo khăn bếp xuống, lau sạch sẽ tay cô từ trong ra ngoài.

Sau đó, Tô Lam cầm lấy khăn, bắt đầu lau đôi tay anh.

Anh lẳng lặng cúi đầu nhìn cô, trong mắt chỉ có cô, hơn nữa còn tóe ra lửa.

Giúp anh lau khô tay, Tô Lam còn chưa kịp cất khăn đi, Quan Triều Viễn đột nhiên cúi người, ôm ngang cô lên!

“Anh làm gì thế?” Tô Lam khẽ kêu lên, cảm giác trời đất quay cuồng.

“Đi lên lầu, anh có lời muốn nói với em.” Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn cô, rồi xoay người đi về phía cầu thang.

“Có lời gì không thể nói được ở đây?” Tay Tô Lam ôm cổ anh, đương nhiên hiểu được lúc này anh rốt cuộc muốn làm gì.

Mặc dù cô cũng đã khó chịu khi bị anh trêu chọc, nhưng vẫn duy trì sự dè dặt.

Quan Triều Viễn cũng không để ý Tô Lam, ôm thẳng cô đi lên cầu thang.

Đi vào phòng ngủ, dùng chân đá cửa phòng lại, anh vội vã đè cô ở trên giường.

“Anh làm gì đấy?” Mặt Tô Lam lúc này đã ửng đỏ, quả là biết rõ còn cố hỏi.

“Em chính là biết rõ còn cố hỏi.” Quan Triều Viễn nói một câu ở bên tai cô.

Tô Lam bỗng xấu hổ không thôi, đánh nhẹ vào ngực anh: “Đáng ghét, không đứng đắn!”

Sau đó, anh giống như một con trâu ra sức lao động, cày cấy trên mảnh đất màu mỡ.

“Anh khóa cửa chưa?” Vào thời điểm mấu chốt, cô đột nhiên đẩy vai anh, vội vàng hỏi.

Ánh mắt anh lóe lên. “Minh An không thể về được.”

“Còn mẹ Trần thì sao.” Tô Lam đẩy ngực anh.

“Mẹ Trần không phải người không có ánh mắt.” Quan Triều Viễn vẫn muốn tiếp tục.

Nhưng Tô Lam lại không đồng ý: “Không được! Không được!”

Quan Triều Viễn hết cách, đành phải tạm dừng, đứng dậy đi khóa cửa.

Sau đó, Quan Triều Viễn đứng ở trước giường, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Lam đang nằm trên giường, hồi lâu cũng không có hành động.

Cuối cùng, Tô Lam không nhịn được, nuốt nước bọt, thúc giục nói: “Anh đang nhìn gì đấy?”

“Nhìn em.” Ánh mắt Quan Triều Viễn cực kỳ nóng bỏng.

“Đến đây!” Tô Lam không nhịn được kêu lên, mặt lại đỏ như tôm.

Nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của cô, Quan Triều Viễn đổ người về phía trước, cúi đầu nhìn cô, rất trịnh trọng nói một câu: “Anh yêu em!”

Đột nhiên nghe được lời này, Tô Lam lập tức mê mẩn.

Cô và anh yêu hận vướng mắc nhiều năm, ngoại trừ có một lần anh giống như bộc bạch cõi lòng không thể không nói ra, thì từ trước đến nay anh chưa từng nói câu này.

Tô Lam biết Quan Triều Viễn không phải một người khéo bày tỏ, nhưng cô vẫn rất muốn nghe câu nói này, nhất là lần này họ đã trải qua bước ngoặt lớn như vậy, cô càng muốn nghe câu nói lâu ngày không nghe này.

Cô cho rằng anh nhất định sẽ không nói ra những lời buồn nôn như thế, nhưng hôm nay anh đã nói, hơn nữa vẻ mặt lại trịnh trọng thế kia, lúc đầu Tô Lam còn giật mình, nhưng đến bây giờ trong lòng lại vui như hoa nở.

Nhưng mà, cô không biểu hiện ra, bởi vì như thế sẽ khiến anh quá đắc ý.

Giây lát sau, Tô Lam cố ý nhíu mày: “Anh nói gì? Em không nghe rõ.”

Nghe thấy lời này, ánh mắt Quan Triều Viễn lóe lên, sau đó bỗng kê sát miệng đến bên tai Tô Lam, la to: “Anh nói anh yêu em!”

Tô Lam lập tức che tai ngồi dậy, thuận tay đẩy anh, kêu lên: “Em lại không điếc, anh lớn tiếng như thế làm gì? Điếc tai em rồi đây này.”

Quan Triều Viễn lại mỉm cười. “Đúng nhỉ, em lại không điếc, sao vẫn không nghe thấy anh nói chuyện thế?”

“Đáng ghét!” Tô Lam tự biết đuối lý. Nhưng vẫn không cam yếu thế, nhào tới đánh vào vai anh.

Quan Triều Viễn lại để mặc cô đấm mấy chục cái, mãi đến khi cô mệt, đánh không nổi nữa, anh mới đưa tay nắm lấy cổ tay cô, kéo vào trong ngực anh.

Quan Triều Viễn cúi đầu nói với Tô Lam đang thở hổn hển: “Em không ngoan, tài xế taxi nói đúng, anh phải dạy dỗ em thật tốt!”

“Tài xế nào? Anh ta đã nói gì?” Tô Lam nhất thời không tìm ra được manh mối.

“Dạy dỗ xong anh sẽ nói cho em biết.” Nói xong, Quan Triều Vũ bắt đầu tiếp tục làm trâu già cày ruộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.