“Con hồ ly tinh đúng là không phải hạng tốt lành gì, không phải ả với bố cô... Tô Mạnh Cương mở ra một công ty bảo hiểm đó sao? Bây giờ hai mẹ con đó nhét hết tiền vào túi mình rồi không làm công ty bảo hiểm nữa, để Tô Mạnh Cương tay trắng ra đi rồi, còn không thì sao ông ta lại không có nhà để về rồi chạy đến tận cửa xin mẹ cô giúp đỡ chứ? Lại nói, mẹ cô cũng là người mềm lòng nữa cơ, thấy ông ta ngồi trước cửa nhà cô suốt mấy ngày mấy đêm, mẹ cô không nỡ nên mới thu nhận ông ta. Nếu là tôi ấy à, chắc chắn sẽ xách chổi ra đuổi ông ta đi!” Bác Lý nói đến đây vẫn còn giận dữ, bất bình thay.
Mặc dù Tô Lam thấy rất vui sướng vì Tô Mạnh Cương gặp báo ứng như hôm nay nhưng từ tận đáy lòng cũng có phần xót xa. Lúc ông ta sa cơ lỡ vận thì nghĩ ngay đến mẹ thế mà lúc công danh hiển hách lại may áo cưới cho kẻ khác.
“Bác Lý, sao bác lại biết rõ thế?” Tô Lam nhìn bác Lý nghi ngờ, hỏi.
Dù gì bác Lý này cũng ham buôn chuyện, hàng xóm láng giềng không ai là không bị bà ta điểm mặt gọi tên, đương nhiên cũng có lúc là thêm mắm dặm muối vào câu chuyện nên Tô Lam mới có phần nghi ngờ lời bác Lý này nói liệu có phải thật hay không. Lúc này bác Lý lại nói: “Sao vậy? Cô còn không tin lời tôi nữa à? Nói thật cho cô biết, một cô cháu gái họ hàng xa của tôi làm trong công ty bảo hiểm của Tô Mạnh Cương và con hồ ly tinh đó mà, mấy hôm trước nó chính miệng nói tôi nghe chuyện này đó. Nó bảo hai mẹ con hồ ly tinh kia chẳng ra cái thá gì, chỉ cho Tô Mạnh Cương có mấy trăm tệ. Nói sao thì ông ta cũng đã nuôi dưỡng con gái của ả hồ ly tinh đó từ nhỏ đến lớn, thế mà lại đối xử với người ta vậy đấy!” Nghe vậy, Tô Lam cũng hiểu có lẽ phần lớn những lời bác Lý nói không sai, ngẫm kĩ thì mẹ con Hồ Tinh cũng thất đức thật. Bây giờ Tô Mạnh Cương đã có tuổi rồi, không còn giá trị lợi dụng nữa, hai mẹ con sau khi trèo lên cao thì đá ông ta đi, ông ta vừa đáng thương vừa đáng giận.
Sau đó, Tô Lam suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Bác Lý, bác đã nói mấy chuyện này với mẹ tôi chưa?”
“Tôi nào dám nói với mẹ cô chứ. Tôi sợ bà ấy không chịu được đả kích.” Bác Lý nhìn Tô Lam nói đầy vẻ thấu hiểu. Tô Lam lại đáp: “Bác Lý, bác xem, mấy câu này để con gái như tôi nói thì không nên, hay là bác làm người tốt đến cùng đi, nói hết những gì bác biết với mẹ tôi, chứ tôi sợ bà ấy lại bị Tô Mạnh Cương lừa mất. Chưa biết chừng mấy hôm nữa, ả hồ ly tinh kia rớt đài lại chạy về bên Tô Mạnh Cương thì sao, bác nói xem vậy có phải thiệt cho mẹ tôi quá hay không?”
Nghe vậy, bác Lý lập tức gật đầu nói: “Đúng, đúng là thế thật. Chúng ta là hàng xóm bao nhiêu năm rồi, sao tôi để mẹ cô chịu thiệt được chứ. Giờ tôi sẽ đi nói với mẹ cô ngay, vừa hay Tô Mạnh Cương kia và em gái cô đều không có nhà.”
“Phải, phải.” Tô Lam sốt sắng gật đầu. Bác Lý vừa quay lưng định đi lại đột nhiên nhớ ra gì đó, quay ngược lại, cười nói với Tô Lam: “Tôi nói này Tô Lam, em gái cô Tô Yên sao thế? Sao lại đưa con về bên nhà mẹ suốt bao nhiêu vậy chứ? Có phải hai vợ chồng trẻ cãi nhau rồi không?” Thấy bác Lý lại bắt đầu hóng chuyện, Tô Lam thầm than trong lòng, nhưng vì vẫn phải để bà ta đến nói sự thật với mẹ cô nên cô cũng chỉ đành cười cười hùa theo sự hiếu kỳ của bà ta: “Bác Lý à, hai vợ chồng trẻ ở với nhau có ngày nào không lời qua tiếng lại đâu chứ, bác nói có phải hay không?”
Nghe vậy, bác Lý lập tức gật đầu đáp: “Phải, phải, hai người đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa mà!”
Nói xong, bác Lý mỉm cười quay người đi khỏi.
Tô Lam cúi đầu nghĩ: “Giờ cô chỉ sợ mẹ cô không cầm được lòng mà lại làm hòa với Tô Mạnh Cương thôi. Tô Mạnh Cương đó là một tay đểu giả vô tình vô nghĩa, nếu mẹ cô lại ở cạnh ông ta thêm lần nữa, thì chắc nửa đời sau coi như bỏ rồi. Giờ chỉ có thể để bác Lý đi nói hết những gì bà ta biết với mẹ, có lẽ tự cô nói ra còn chẳng hiệu quả bằng để người khác nói vào. Hi vọng lần này mẹ có thể giống như những gì bà ấy nói, chỉ thương hại Tô Mạnh Cương chứ không còn chút tình cảm nào với ông ta.
Mặc dù trong lòng nhớ mẹ, cũng thấy lo cho Tô Yên và Chi Chi nhưng Tô Lam biết mọi chuyện không thể xoay chuyển chỉ dựa vào ý chí của cô được. Giờ cô chỉ có thể từng bước dàn xếp ổn thỏa chuyện của bản thân rồi sau đó mới đi giúp mẹ được.
Sau đó, Tô Lam lại đi nộp CV, mong có thể tìm được một công việc có đãi ngộ tốt và không gian để phát triển. Cuối cùng, thời gian cũng không phụ người có lòng, rất nhanh đã có công việc kế toán với quy mô khá tầm cỡ liên hệ với Tô Lam. Cô đã có vài năm kinh nghiệm làm việc, chưa kể bây giờ cũng chín chắn nhiều, nên đã thuận lợi vượt qua buổi phỏng vấn.
Thứ hai, Tô Lam ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trong phòng làm việc của Linda Lâm, giám đốc bộ phận kế toán công ty Khải Hàng. Linda Lâm mới khoảng ba mươi tuổi, mặc chiếc váy liền vàng cổ tròn, mái tóc xoăn hơi cháy nắng thả sau gáy. Tai cô ấy đeo một đôi khuyên to màu vàng nạm ngọc trai, gương mặt thanh tú với nước da trắng. Cô ấy là một người đẹp giỏi giang, hơn nữa còn rất thời thượng, mở miệng đã nói rất nhiều từ tiếng Anh, nếu đoán không lầm chắc là một du học sinh về nước.
Tô Lam ngồi đối diện Linda Lâm thấy bản thân rất quê mùa.
Mặc dù tuổi tác ngang cô ấy, nhưng tóc cô vẫn là màu đen như cũ, chưa từng nhuộm, mấy năm nay còn vì sinh con mà duỗi thẳng tóc. Cô mặc một bộ đồ đen nghiêm túc từ mấy năm trước, đi giày cao gót đồng màu, cả người trên dưới không có lấy một món trang sức, khiến người ta thấy vừa cứng nhắc lại quê mùa. Cũng may nước da trắng trẻo, mặt mũi thanh tú lại rất thoải mái, tự nhiên, có vẻ như đây là những lời khen tốt nhất có thể dành cho cô ngay lúc nào.
Tuy nhiên, tâm thái của Tô Lam đã biến đổi nghiêm trọng. Trước đó dù lúc độc thân hay khi yêu đương, cô đều rất để ý vẻ bề ngoài, ngày nào cũng trang điểm nhẹ, mặc đồ đẹp, mua lấy vài món trang sức có giá phải chăng. Nhưng từ sau khi có Xuân Xuân, tâm thái của cô đã thay đổi hoàn toàn, nhất là giờ còn thêm Quan Minh An nữa. Nhiệm vụ quan trọng nhất của cô bây giờ là sống độc lập, cho con sống một cuộc sống tốt hơn, mấy năm sau sẽ có một căn nhà thuộc về mình.
Vậy nên giờ cô cần phải chăm chỉ làm việc, kiếm cho đủ tiền. Linda Lâm quán sát Tô Lam sau đó cười nói: “Tôi đã xem CV công việc của cô rồi. Cô từng làm việc với một luật sư tên Quan Khởi Kỳ tại Thịnh Thế, kĩ năng cơ bản của công việc có cả, giờ chúng tôi đang có tổng cộng sáu tổ làm việc, cô đến tổ sáu đi.”
“Trưởng bộ phận Lâm, tôi xin nghe theo sắp xếp của cô.” Tô Lam khiêm tốn nói. Mặc dù bản thân và người ta cũng ngang tuổi nhau, nhưng chẳng biết hiện giờ người ta đã vượt xa mình bao nhiêu bậc rồi. Cô khá ngưỡng mộ Linda Lâm thời thượng và dày dặn kinh nghiệm trước mặt này. Chắc chắn phải tốt nghiệp trường nổi tiếng ở nước ngoài lắm thì mới có thể trở thành giám đốc bộ phận kế toán của công ty Khải Hàng nổi tiếng từ khi còn rất trẻ thế này. Bản thân cô bốn mươi tuổi còn chưa chắc có thể ngồi vào vị trí này.