Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 290: Chương 290: Thì ra là thế




“Không thể báo cảnh sát, như vậy rất mất mặt!” Sở Thanh Diên bị dọa đến mức lập tức xua tay.

“Có gì mà mất mặt? Nếu mất mặt thì cũng là Tô Mạnh Cương mất mặt. Qua nhiều năm như vậy, ông ta chẳng quan tâm gì đến mẹ con chúng ta, bây giờ đột nhiên nói trở về là trở về, sao có chuyện dễ dàng như vậy?” Tô Lam tức giận nói. Nghe Tô Lam nói vậy, Sở Thanh Diên nhíu mày: “Con cũng không phải không biết mẹ sợ nhất là hàng xóm nói này nói nọ, Tô Mạnh Cương và những ông hàng xóm kia đều là bạn cũ, mẹ cũng không muốn ầm ĩ quá, hơn nữa bây giờ trông ông ta cũng đáng thương, không có nhà để về rồi, còn có bây giờ Yên Yên đã nhận lại ông ta, cũng không thể đuổi ông ta đi được.”

“Vì sao ông ta không có nhà để về? Hồ Tinh và Hồ Mỹ Ngọc đâu? Chẳng phải bọn họ là người một nhà rất yêu thương nhau sao?” Tô Lam không nhịn được hỏi.

Sau đó Sở Thanh Diên trả lời: “Ông ta nói ông ta và Hồ Tinh không hợp nhau, tuổi càng lớn ông ta ta lại càng muốn ở bên con gái ruột, muốn về cái nhà này, cho nên ly hôn với Hồ Tinh, quay về tìm chúng ta.”

Nghe vậy, Tô Lam cười lạnh nói: “Mẹ, mẹ nghe được những lời này của Tô Mạnh Cương mẹ có tin không?”

Sở Thanh Diên cúi đầu không nói. Tô Lam thấy dáng vẻ nhu nhược của mẹ, rất sốt ruột: “Mẹ, bây giờ mẹ không chịu đuổi ông ta đi, có lẽ cũng chỉ vì nể mặt tình cảm trước đây, nhưng nhất định mẹ phải hiểu rõ, cho dù thế nào mẹ cũng không thể quay lại với ông ta, nếu không nửa cuộc đời còn lại của mẹ sẽ hết thật đấy!” Lúc này, trong ánh mắt của Sở Thanh Diên hiện lên nét kiên định hiếm thấy: “Con yên tâm, đời này mẹ không có khả năng quay lại với Tô Mạnh Cương, mẹ cho ông ta đến đây vì thấy ông ta đáng thương, dù sao cũng là ba ruột của các con, mẹ cũng không muốn cắt đứt mọi chuyện quá sạch sẽ, về chuyện quay lại là chuyện không thể nào.”

Nghe nói như thế, Tô Lam mới yên tâm.

Sau đó, Tô Lam mới nói: “Chẳng trách Tô Yên dễ dàng nhận Tô Mạnh Cương làm cha như vậy, bây giờ con bé còn nhờ ông ta giúp cả Trịnh Hạo.”

“Con bé này mẹ khuyên mãi nhưng không nghe, Tô Mạnh Cương dạy nó không ít chuyện xấu, nhưng con bé khăng khăng nghe theo, thật sự không biết cuối cùng sẽ biến thành dáng vẻ như thế nào nữa.” Sở Thanh Diên lo lắng nói.

Lúc này, Tô Lam cũng cảm thấy hơi lo lắng.

Cứ như vậy nếu còn ồn ào thêm nữa có lẽ Tô Yên và Trịnh Hạo lại biến thành kẻ thù, người lớn thì không sao, nhưng không biết sau này Chi Chi phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ sau khi ly hôn, Chi Chi chỉ có thể có mẹ nhưng không có ba, hoặc có ba nhưng không có mẹ? Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Lam cảm thấy chua xót. Nghĩ lại bây giờ Minh An và Xuân Xuân vẫn còn tốt, may mà bây giờ có cả ba lẫn mẹ yêu thương, sau này cô và Quan Triều Viễn cũng có thể giữ mối quan hệ tốt đẹp, dù sao nếu ba mẹ trở thành kẻ thù, con cái ở giữa sẽ rất khó khăn. Mặc dù Tô Lam biết nếu như Tô Yên càng ồn ào thì càng khiến Trịnh Hạo càng thêm muốn cắt đứt quan hệ, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của Chi Chi, nhưng bây giờ Tô Yên sẽ không nghe mình, ngược lại Tô Yên còn cho là mình đang có ý đồ khác.

Cho nên, cuối cùng Tô Lam chỉ có thể nói với mẹ rằng: “Mẹ, mẹ khuyên Tô Yên một chút, trước khi làm chuyện gì, hãy suy nghĩ cho Chi Chi trước.”

“Bây giờ dù nói gì con bé cũng nghe không lọt tai, ngược lại còn thích nói chuyện với Tô Mạnh Cương hơn. Haiz, sao mẹ không nhìn ra thì ra con bé thừa kế gen của ông ta.” Sở Thanh Diên hết cách nói.

Nghe vậy, Tô Lam im lặng không nói, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể im lặng theo dõi diễn biến.

Vừa bước ra trước cửa, Sở Thanh Diên kéo tay Tô Lam nói: “Lam Lam, mẹ biết đây là lúc con khó khăn nhất, nhưng bây giờ trong nhà đã thành như vậy, mẹ cũng không thể giúp được con.”

Nhìn thấy đôi mắt áy náy của mẹ, Tô Lam nhanh chóng cười nói: “Mẹ, bây giờ con sống với Xuân Xuân rất vui, sau này con sẽ đưa Xuân Xuân và Minh An sang đây thăm mẹ.”

“Nếu rảnh thì vẫn nên là mẹ đến tìm con, trong nhà đang lộn xộn, nếu con về thì lại gây gổ mất.” Sở Thanh Diên khéo hiểu lòng người nói.

Nghe vậy, vành mắt Tô Lam đỏ lên, biết mẹ không còn tự trách mình, hơn nửa còn quan tâm mình, cô cũng yên tâm.

“Mẹ, nếu có việc gì thì gọi điện thoại cho con, nhớ kỹ những lời con nói với mẹ, nếu không thể ở với bọn họ thì mẹ chuyển tới ở chung với con, con sẽ đi tìm căn phòng lớn một chút để ở.” Tô Lam dặn dò.

“Ừm, yên tâm đi.” Sở Thanh Diên gật đầu nhẹ.

Tô Lam vừa đi ra hành lang, nhìn thấy sắc trời vẫn còn sớm, cho nên muốn đi nộp mấy bản sơ yếu lý lịch thử vận may.

Đột nhiên có bàn tay kéo Tô Lam lại, khiến cô giật mình!

“Tô Thanh, cô chờ một chút.”

Tô Lam quay đầu lại, nhìn thấy bác Lý ở đối diện nhà mẹ.

Bác Lý này là một người chỉ sợ thiên hạ không loạn, lần trước còn lấy sở trường ra so sánh với cô, đến khi cô kéo Quan Khởi Kỳ tới bà ta mới thấy không còn thú vị nên yên tĩnh lại, lần này lại muốn làm gì?

Nhưng mà, loại hàng xóm ngẩng đầu không thấy cúi đầu là gặp này, cô cũng không muốn xúc phạm, mặc dù lưỡi của bà ta rất dài, làm người cũng cay nghiệt.

“Bác Lý, có chuyện gì sao?” Tô Lam mở miệng cười nói.

Bác Lý hai bên không có người, mới buông cánh tay Tô Lam ra, thấp giọng nói: “Cô đã mấy tháng không về rồi đúng không? Cô có biết hết tất cả chuyện trong nhà không? Tô Mạnh Cương trở về, mẹ cô có nói với cô chưa?”

Nghe vậy, Tô Lam biết ngay bác Lý muốn tìm cô để nhiều chuyện.

“Ừm.” Đương nhiên Tô Lam không rảnh để tám chuyện với bà ta, trong lòng cô cảm thấy rất phiền, cho nên chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói: “Bác Lý, tôi còn có việc, không nói với bác nữa…”

Thế nhưng lời còn chưa nói hết, bác Lý đã kéo cổ tay cô lần nữa.

Tô Lam không khỏi nhíu mày, như vậy là sao? Không nói chuyện trong nhà cho bà ta biết thì không chịu để mình đi sao?

Tô Lam muốn nổi giận, không ngờ bác Lý lại nhíu mày nói: “Tô Lam, tôi nói với cô mấy câu, sẽ không làm mất thời gian của cô đâu.”

Nghe thấy thế, Tô Lam đành phải nghe xem rốt cuộc bà ta muốn nói gì.

Sau đó, bác Lý sâu xa nói: “Tô Lam, đời này mẹ của cô không dễ dàng, tôi không muốn thầy bà ấy bị lừa gạt, cái tên Tô Mạnh Cương kia không phải thứ gì tốt, cô biết vì sao ông ta lại chạy về nhà mẹ cô, quỳ xin mẹ của cô không?”

“Vì sao?” Tô Lam nghi ngờ nhìn chằm chằm bác Lý, nghĩ thầm: Chẳng lẽ bà ta biết chuyện gì?

“Kẻ thứ ba trước đây dụ dỗ Tô Mạnh Cương, tên là… Hồ ly tinh gì đấy, bây giờ bà ta trèo lên cành cao rồi, bám vào một kẻ có tiền, nghe nói hơn bà ta mười mấy tuổi, đương nhiên đá Tô Mạnh Cương đi rồi!” Bác Lý nhắc đến chuyện năm đó của Tô Mạnh Cương vẫn giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, có thể thấy chuyện năm đó của Tô Mạnh Cương quá đáng, tuyệt tình đến mức nào.

Nghe đến những chuyện này, Tô Lam dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn bác Lý.

Quả nhiên, cô đã nói làm sao đột nhiên Tô Mạnh Cương thay đổi một trăm tám mươi độ quay về tìm mẹ được? Thì ra là bị người ta đá. Hừ! Đây chính là nghiệp quật, năm đó ông ta bỏ rơi mẹ, chắc chắn không ngờ rằng ngày hôm nay ông ta sẽ thành người bị người khác tàn nhẫn bỏ rơi như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.