“Rốt cuộc có chuyện gì? Mau nói đi!” Đồng nghiệp nữ đều thấy hứng thú.
Tô Lam ngước mắt nhìn đồng nghiệp B, trong lòng cũng hơi nghi ngờ.
Sau đó đồng nghiệp B nói: “Tôi vừa đi tìm thư kí Ngải, thấy cái cô Hồ Mỹ Ngọc kia lại tới, sống chết muốn gặp tổng giám đốc Quan, nhưng mà thư ký Ngải không cho cô ta vào, nói tổng giám đốc Quan không có thời gian gặp cô ta!”
“Đây mà cũng gọi là tin tức sao? Tôi đã biết cái cô Hồ Mỹ Ngọc kia chẳng là cái thá gì, cùng lắm cũng chỉ là kẻ chạy theo mông tổng giám đốc Quan thôi!” Đồng nghiệp A bĩu môi nói.
Nghe thấy thế, Tô Lam nhíu mày, trong lòng cũng thấy hơi kỳ lạ. Không phải gần đây quan hệ giữa Quan Triều Viễn và Hồ Mỹ Ngọc rất thân thiết sao? Sao đột nhiên lại không muốn nhìn thấy cô ta? Chẳng lẽ lại có niềm vui mới sao? Nghĩ tới đây, trong lòng cô có chút buồn bực.
Đồng nghiệp B tiếp tục cười nói: “Còn có chuyện thú vị hơn nữa cơ, cái cô Hồ Mỹ Ngọc kia cầm tạp chí “Thượng Phẩm” trong tay, vẻ mặt đưa đám hỏi Ngải Liên có thật là tổng giám đốc Quan đã kết hôn rồi không? Còn hỏi vợ của tổng giám đốc Quan là ai, cô nói xem có buồn cười không? Tôi nghe nói cô ta là gà rao bán công khai, vậy mà còn nằm mơ muốn làm vợ của tổng giám đốc Quan cơ!”
Tất cả mọi người cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì với kiểu người ngông cuồng như Hồ Mỹ Ngọc, vậy nên vừa nghe cô ta nói thế, đều lắc đầu cười nhạt.
Nghe thấy những chuyện, trong lòng Tô Lam lại rất sung sướng. Bây giờ cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt vô cùng đưa đám của Hồ Mỹ Ngọc.
Phải nói là cái cô Hồ Mỹ Ngọc này cũng không biết tự lượng sức mình, muốn lấy người khác thì cũng thôi, còn nằm mơ muốn gả cho Quan Triều Viễn. Với tính tình đó của cô ta, nếu Quan Triều Viễn thật sự muốn cưới cô ta thì e rằng đầu óc cũng hỏng rồi.
Đương nhiên năm đó ba cô là Tô Mạnh Cương kết hôn với Hồ Tinh - người có đức hạnh cùng độ cao với Hồ Mỹ Ngọc, hơn nữa còn vứt bỏ con gái của mình, chắc là đầu óc cũng hỏng rồi. Nhưng mà đã nhiều năm qua, dường như Tô Mạnh Cương vẫn vui vẻ đắc ý, Tô Lam thật sự cũng không biết phải hình dung người ba bị cắm sừng suốt ngày thế nào nữa.
Vất vả lắm mới đến giờ tan làm, Tô Lam và Kiều Tâm cùng rời khỏi phòng làm việc.
Chỉ còn lại hai người các cô, Kiều Tâm mới trêu chọc nói: “Haizz... Cậu nói xem, có phải nhà tư bản muốn nhanh chóng thoát khỏi Hồ Mỹ Ngọc nên mới tiếp nhận phỏng vấn của tạp chí “Thượng Phẩm”, thừa nhận mình đã kết hôn rồi không?”
Nghe thấy thế, Tô Lam kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô ấy, cô thật sự chưa từng nghĩ tới khả năng này. Đúng rồi, chắc là Hồ Mỹ Ngọc đang mãnh liệt theo đuổi Quan Triều Viễn, chẳng lẽ bởi vì Quan Triều Viễn không tiện từ chối, cho nên mới nghĩ ra cách như thế, tỏ rõ rằng mình đã có gia đình?
Nghe nói bây giờ vị thầy giáo của Hồ Mỹ Ngọc và Quan Triều Viễn kia đã bị Hồ Mỹ Ngọc dụ dỗ được bảy phần choáng, tám phần say. Mà năm đó vị thầy này vô cùng quan tâm tới Quan Triều Viễn, cho nên thầy nói giúp Hồ Mỹ Ngọc, khen cô ta, Quan Triều Viễn cũng không tiện từ chối quá cứng rắn, thế nên mới nghĩ ra cách này sao? Hóa ra anh cũng có lúc bất đắc dĩ.
“Ai mà biết được? Đó cũng là chuyện của anh ta, không liên quan gì tới tớ cả.” Tô Lam rất chán ghét Quan Triều Viễn, đương nhiên là từ trước tới giờ cô cũng chưa từng nhiệt tình.
“Haizz., đó là chồng cậu đấy biết không?” Kiều Tâm nhắc nhở.
Tô Lam hé miệng, lộ ra một nụ cười khổ: “Trong lòng tớ, anh ta cũng chỉ là ba của con tớ mà thôi.”
“Thật ra thì tớ cảm thấy nhà tư bản đối xử với cậu rất đặc biệt. Nói thế nào đi nữa thì bây giờ hai người cũng là vợ chồng hợp pháp, cậu cố gắng một chút, lỡ như đùa giỡn thành thật thì sao? Huống cho giữa hai người còn có con, lui mười ngàn bước mà nói, cho dù có thế nào thì cậu cũng không tổn thất gì hết mà!” Kiều Tâm khuyên Tô Lam.
Tô Lam không nhịn được liếc cô ấy: “Thứ tớ tổn thấy chính là lòng tự trọng quý báu của tớ đấy, được chưa?”
“Lòng tự trọng đáng giá mấy đồng chứ?” Kiều Tâm hơi khinh thường lời giải thích của Tô Lam.
Có lẽ, bây giờ lòng tự trọng của người nghèo chẳng đáng giá, nhưng mà Tô Lam vẫn bảo vệ lòng tự trọng đáng thương của mình trước mặt Quan Triều Viễn. Không biết vì sao cô không muốn cúi đầu trước mặt anh, không muốn bị anh xem thường.
Vào cửa, Tô Lam vừa thay giày, vừa gọi theo thói quen: “Mẹ, con về rồi!”
Sở Thanh Diên đeo tạp dề làm bếp, cầm chiếc vá trong tay, lập tức ló đầu ra khỏi nhà bếp: “Đói bụng không?Cơm sẽ xong ngay.”
Tô Lam rửa tay xong, lập tức bắt đầu bày chén đũa chuẩn bị ăn cơm, Sở Thanh Diên đặt một nồi khoai tây chiên lên bàn, cười nói: “Lam Lam, thứ bảy này là đám cưới của anh họ con, đến lúc đó con đi cùng mẹ, tới đưa một bao lì xì chúc mừng đi.”
Nghe thấy thế, Tô Lam nhíu mày.
Mặc dù tình cảm giữa cô và bác cả, còn có những anh em chú bác khác cũng không tệ lắm, nhưng mà bây giờ quan hệ giữa nhà bác cả và cả nhà Tô Mạnh Cương đã tốt hơn, nghe nói bởi vì nhà của chị dâu mới gả về nhà bác cả có chút thế lực, cho nên bây giờ mấy người Tô Mạnh Cương lại vác mặt lên, tựa như trước đây không hề đánh nhau với bác cả, còn tỏ ra cung kính với nhà bác cả ở khắp nơi. Chắc chắc bọn họ đều muốn tham gia vào những chuyện thế này, đến lúc đó ầm ĩ không xong là lại có một trận chiến ác liệt, bản thân mình tức giận không nói, đến lúc còn khiến cho người ta tổ chức tiệc vui mà lại không thoải mái.
Thấy Tô Lam bối rối, Sở Thanh Diên vội vàng khuyên nhủ: “Kết hôn là chuyện lớn, Tô Yên chú trọng việc học, nếu không đến thì bác cả và bác gái của con sẽ thông cảm. Nhưng nếu con không đi thì không thể nào nói được, con nói có đúng không?”
Tô Lam biết mặc dù mẹ cô ngoài miệng không nói, đã nhiều năm như vậy nhưng mà trong lòng bà vẫn chưa buông bỏ được Tô Mạnh Cương, thật ra thì bà rất muốn gặp ông ta, chỉ là người con gái như cô không muốn vạch trần mà thôi.
Thế nên, Tô Lam gật đầu, xem như đồng ý: “Được rồi.”
Thấy Tô Lam đồng ý, Sở Thanh Diên vô cùng vui vẻ, vội vàng gắp thức ăn cho cô: “Bây giờ con có hai người, ráng ăn một chút, con nhìn con bây giờ người gầy, da dẻ vàng vọt...”
Nhanh chóng tới thứ bảy, Tô Lam và Sở Thanh Diên đi tới khách sạn, nơi nhà bác cả tổ chức đám cưới.
Khắp nơi trong khách sạn đều dán đầy chữ hỷ màu vàng và hoa hồng màu đỏ, cô dâu chú rể đang đứng ở lối vào, vừa khí thế vừa long trọng.
Bác cả và bác gái cùng đôi vợ chồng mới cưới đứng ở trước cửa đón khách, chú rể mặc áo đuôi én màu đen, vô cùng trạng trọng, cô dâu mặc áo dài bằng gấm màu đỏ, trang điểm tinh xảo.1
Sở Thanh Diên kéo Tô Lam một cái, thấp giọng nói: “Con nhìn anh họ và chị dâu con mà xem, thật xứng đôi. Hôn lễ cũng mang đậm phong cách riêng, sau này con và Triều Viễn cũng phải trận thế này đi.”
Nghe thấy thế, đột nhiên Tô Lam cảm thấy không lời nào đỡ được, quan hệ vợ chồng giữa cô và Quan Triều Viễn cũng nên kết thúc sau khi cô sinh con, tổ chức hôn lễ rồi ly hôn sao? Đây chẳng phải là cởi quần thả bom... uổng công vô ích sao?
Đương nhiên, những lời này cô không thể nói với mẹ được, chỉ có thể gật đầu nói: “Anh họ và chị dâu đều có lương cao, sao bọn con có thể so sánh với họ chứ?”
“Đây là chuyện cả đời, dù sao thì con cũng muốn chọn người ra dáng ra hình một chút.” Sở Thanh Diên lẩm bẩm, hai mẹ con nhanh chóng đi tới trước mặt mấy người bác cả.
Nói mấy câu chúc mừng, tặng một bao lì xì đỏ, Tô Lam nhanh chóng đưa Sở Thanh Diên vào phòng tiệc.
Mới vừa vào cửa, vừa khéo đụng phải Tô Mạnh Cương đang đâm đầu đi tới, Tô Lam không muốn thấy ông ta, quay đầu sang chỗ khác.
“Mạnh Cương, anh tới sớm thế?” Vất vả lắm Sở Thanh Diên mới thấy chồng trước, vẻ mặt tràn đầy nụ cười.
Tô Mạnh Cương nhìn Sở Thanh Diên một cái, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tô Lam, vẻ mặt vô cùng chán ghét nói: “Con xem dáng vẻ bây giờ của con đi, sao còn có mặt mũi chạy tới nơi này? Bạn bè thân thích thấy thế nào?”