Hơn một tuần tiếp theo, Tô Lam thật sự sống không bằng chết, phản ứng nôn nghén rất nghiêm trọng, ăn gì ói đó. Sắc mặt vàng khè nhưng cô vẫn kiên trì đi làm, dù sao cả nhà cô vẫn phải ăn cơm.
Lúc nghỉ trưa, các đồng nghiệp đều đi ăn cơm, một mình Tô Lam nằm trên bàn nghỉ ngơi. Mỗi ngày cô đều lợi dụng khoảng thời gian này để nghỉ ngơi một chút, bảo Kiều Tâm cứ tùy tiện mang chút gì về, cô cố gắng ăn một chút là được, dù sao cô cũng không thèm ăn.
Đột nhiên bên tai truyền tới một loạt tiếng bước chân rất nhỏ, Tô Lam ngẩng đầu lên thì thấy Quan Triều Viễn mặc vest đen bước vào.
Quan Triều Viễn đi tới bàn làm việc của cô, nhìn thoáng qua sắc mặt vàng khè của cô, nhíu mày nói: “Phản ứng nôn nghén của cô rất nghiêm trọng, không ổn thì xin nghỉ về nhà đi.”
Vốn dĩ là một câu có ý tốt, nhưng mà mấy ngày nay cô không ưa Quan Triều Viễn, giờ phút này sự khó chịu bùng phát, dù sao những ngày qua cô gần như không có cơ hội đối mặt với anh.
Tô Lam không nhịn được lên giọng “Tôi cũng không phải một phú ông như anh, tôi xin nghỉ cũng không có tiền lương, không có tiền lương thì cả nhà tôi đều không còn gì ăn nha!”
Quan Triều Viễn cũng bị nhóm lửa cơn giận, nhét tay vào túi quần, cười lạnh nói: “Tôi nghe nói cô tùy tiện cá cược là đã có mấy ngàn tệ, chắc hẳn đã đủ ăn một hai tháng đúng không?”
Hóa ra anh vẫn thù dai, Tô Lam tức giận nói: “Tôi cá cược với người khác cũng không trộm, không cướp, tôi phạm pháp à?”
Sắc mặt Quan Triều Viễn trầm xuống, lấy một tấm thẻ ngân hàng trong túi quần ra, ném trên bàn làm việc của Tô Lam: “Tôi cũng không đến đây để cãi nhau với cô, tấm thẻ này có thể quét một trăm ngàn tệ mỗi tháng, đủ tiền sinh hoạt hàng tháng cho cả nhà cô.”
Nhìn tấm thẻ màu bạc trên bàn, Tô Lam cảm thấy mình bị làm nhục, lập tức đứng dậy, tức giận hỏi: “Quan Triều Viễn, anh có ý gì? Anh cho rằng anh có tiền là ghê gớm lắm đúng không?”
Đối với việc Tô Lam tranh cãi vô lý, Quan Triều Viễn hơi mất kiên nhẫn: “Tôi chịu chi phí sinh hoạt của cô và con, không phải điều này đã nói rõ trong hợp đồng sao?”1
Những lời này kích động đến thần kinh nhạy cảm của Tô Lam, đúng thế, giữa họ có hợp đồng, tất cả đều làm việc theo các điều khoản.
Tô Lam quay mặt sang chỗ khác, nhìn bên ngoài cửa sổ, sâu kín nói: “Bây giờ đứa bé vẫn chưa sinh ra, không phải gánh bất kỳ chi phí nào. Còn về phần tôi, tôi có tay có chân, tôi có thể làm việc, không cần tiền của anh, anh lấy thẻ ngân hàng lại đi.”
Quan Triều Viễn nhìn cô mấy giây, sau đó hơi bất đắc dĩ gật đầu: “Được thôi, nếu vậy chờ tới lúc cô cần thì cứ yêu cầu với tôi, tôi sẽ không nuốt lời.”
Nói xong, anh lấy thẻ ngân hàng bỏ vào túi, xoay người rời đi.
Sau khi Quan Triều Viễn rời đi, Tô Lam giương mắt nhìn trần nhà, cố gắng để nước mắt không rơi xuống.
Mấy năm nay cô đã thành thói quen, gặp phải khó khăn trắc trở gì cũng nhịn một chút là được, chắc chắn không rơi nước mắt, bởi vì đó là biểu hiện của sự yếu đuối, cô không thể bị thực tế đánh ngã được,
Đã rất lâu cô không có cảm giác muốn khóc, nhưng sao gần đây động một chút là cô lại muốn khóc.
Nhất định đây là một loại phản ứng của phụ nữ mang thai. Đúng rồi, cảm xúc của phụ nữ mang thai không ổn định, chắc chắn là thế! Sao cô lại rơi nước mắt vì một người mình không thương, người đó cũng không thương mình chứ?”
Mặc dù trong hợp đồng đã viết rõ ràng, nhưng mà cô không thể để Quan Triều Viễn xem thường mình, cô phải kiên trì làm việc, lúc đứa trẻ cần thì lấy thêm tiền của anh.
Không bao lâu sau, các đồng nghiệp ăn cơm xong trở lại, Kiều Tâm mua cho Tô Lam một hợp cơm, Tô Lam vừa mở ra ăn được hai miếng, giám đốc Tào Kiến Lập cầm hai quyển tạp chí trong tay, từ bên ngoài đi tới.
“Mọi người, tạp chí “Thượng Phẩm” kỳ này đăng bài phỏng vấn của tổng giám đốc Quan, đây là bộ nhân sự vừa đưa tới một quyển, ai cảm thấy hứng thú thì có thể truyền nhau xem.” Nói xong, Tào Kiến Lập đặt tạp chí lên bàn Tô Lam, sau đó xoay người bước vào phòng làm việc của mình.
Cũng không đợi Tô Lam kịp phản ứng, đã có mấy đồng nghiệp nữ lập tức chạy tới cướp quyển tạp chí kia, hơn nữa vừa đọc vừa rối rít bàn luận.
Thấy dáng vẻ điên cuồng của mấy nhân viên nữ, Tô Lam thầm cảm thấy buồn cười. Bây giờ các cô ấy theo đuổi Quan Triều Viễn như theo đuổi thần tượng, chẳng phải người đàn ông kia có một thân xác tốt, cộng thêm kỹ thuật đầu thai tinh xảo thôi sao?” Tính khí vui giận bất thường, vẻ mặt lạnh lùng hời hợt, bây giờ có cho không cô cô cũng không thèm!
“Tại sao có thể như vậy chứ?” Lúc này, đột nhiên nữ đồng nghiệp A khóc không ra nước mắt, nhìn chằm chằm quyển tạp chí trong tay.
“Sao thế? Sao thế?” Một đám nhân viên nữ nhanh chóng dò hỏi.
Đồng nghiệp A ném tạp chí trong tay lên bàn, chán nản nói: “Tổng giám đốc Quan kết hôn rồi!”
“Cái gì? Tổng giám đốc Quan đã kết hôn? Không thể nào? Để tôi xem thử, để tôi xem thử.” Một đám nhân viên nữ đều xem tạp chí.
“Trời ạ, đây là thật! Tổng giám đốc Quan tự thừa nhận trong bài phỏng vấn, hơn nữa trên ngón áp út của anh ấy có một chiếc nhẫn từ bao giờ thế?”
Tô Lam đang dùng cơm nghe thấy thế, động tác nhai dừng lại một chút. Anh thừa nhận mình đã kết hôn? Đây là ý gì? Không phải anh nói phải giấu chuyện họ kết hôn trong công ty sao?
Nhưng mà nghĩ lại một chút, có lẽ do anh nghĩ tới việc gì nên mới thừa nhận mình đã kết hôn. Còn về phần bà chủ là ai thì vẫn là câu kia, anh chỉ muốn nói cho mọi người biết mình đã kết hôn rồi thôi.
“Tớ đã nói rồi mà, không chừng tổng giám đốc Quan đã có vợ, thế mà đám hoa si các người không chịu tin!” Lúc nói lời này, Kiều Tâm nhìn về Tô Lam.
“Thế cô biết vợ của tổng giám đốc Quan là ai chăng?” Một nhân viên nữ vẫn chưa từ bỏ ý định.
Kiều Tâm nhún vai: “Sao tôi biết được? Tôi và tổng giám đốc Quan cũng không phải họ hàng.”
“Chuyện đó còn cần phải nói sao? Loại nhà giàu như tổng giám đốc Quan, chắc chắn phải là môn đăng hộ đối, mạnh mẽ hợp tác với nhau. Cô thấy có cô gái lọ lem nào có thể gả vào nhà giàu có bao giờ chưa? Cho dù có gả vào thì cũng không lâu được.” Đồng nghiệp A có vẻ ăn không được phá cho hôi.
“Đó cũng chưa chắc, nói không chừng lúc tổng giám đốc Quan dẫn vợ ra mắt mọi người, có thể là một cô bé lọ lem đấy.” Kiều Tâm nói.
“Chắc chắn không thể nào!” Đồng nghiệp A khinh thường lắc đầu.
Lúc này, Kiều Tâm đi đến bên cạnh Tô Lam, nói nhỏ vào tai cô: “Đừng để ý tới mấy người đó, mấy người đó không ăn được thịt Đường Tăng nên không muốn để người bên cạnh ăn được mà thôi.”
“Thật ra mấy người đó nói cũng có lý đấy.” Không biết vì sao tâm trạng của Tô Lam lại sa sút.
Lúc này, đồng nghiệp B từ ngoài bước vào, cười hì hì: “Tôi vừa thấy được một tin tức lớn!”
“Lại có tin tức? Tin tức hôm nay còn chưa đủ nhiều sao? Nói thử xem có liên quan tới ai?” Đồng nghiệp A chính là kiểu người sợ thế giới không đủ loạn.
“Nếu không liên quan tới tổng giám đốc Quan thì tôi còn không biết xấu hổ mà lấy ra làm tin tức sao?” Đồng nghiệp B cười thần bí.