Thấy Tô Lam hơi luống cuống, mẹ Trần vội vàng nói: “Cô Tô, cậu chủ đã dặn để lại tất cả những thứ này.”
Nghe vậy, Tô Lam không khỏi có chút tức giận: “Để lại tất cả? Để anh ta mặc, anh ta dùng à?”
“Chuyện này...” Mẹ Trần hiếm khi thấy Tô Lam mất bình tĩnh như vậy, trong lúc nhất thời cảm thấy khó xử, không biết nên nói gì cho phải.
Thấy biểu cảm của mẹ Trần, Tô Lam hơi hối hận, chuyện này thì có liên quan gì đến mẹ Trần? Bà ấy chỉ làm theo những gì Quan Triều Viễn căn dặn.
Sau đó, Tô Lam thở ra một hơi, nói: “Cháu xin lỗi, dì Trần, cháu không có ý nhắm vào dì.”
“Cô Tô, dì biết mà, nhưng cậu chủ cũng có lòng tốt, cậu ấy thích cháu, quan tâm cháu nên mới làm vậy, cháu đừng trách cậu ấy.” Mẹ Trần khuyên nhủ.
Nghe vậy, Tô Lam nghĩ thầm: Bình thường người nào có tiền chằng dùng cách này để bắt phụ nữ làm tù binh, nào là mua túi xách, đồ trang sức, nhà lầu xe hơi, tặng nhẫn kim cương, nhưng điều cô muốn không phải những thứ này.
Sau đó, Tô Lam nói với mẹ Trần: “Dì Trần, cháu ra ngoài mua chút đồ.”
Nghe được Tô Lam muốn ra ngoài, mẹ Trần lại khó xử: “Cô Tô, cháu thiếu cái gì cứ bảo dì mua về, cháu đừng đi ra ngoài!”
Thấy mẹ Trần tiếp tục ngăn cản mình, Tô Lam không kiềm chế được mà hỏi: “Có phải Quan Triều Viễn bảo dì phải canh chừng cháu, không cho cháu ra ngoài không?”
Bởi vì nhà trẻ Minh An theo học ở cùng một khu, nên không tính là đi ra ngoài, bây giờ, Quan Triều Viễn còn không cho phép cô ra ngoài. Tô Lam biết anh cũng vì sự an toàn của cô, nhưng cô vẫn có cảm giác như bị giam lỏng.
“Cũng không phải không cho cháu ra ngoài, mà là không cho cháu ra ngoài một mình, nếu cháu muốn ra ngoài, dì sẽ bảo tài xế đưa cháu đi!” Mẹ Trần cau mày nói.
“Không cần.” Tô Lam nói xong, tức giận đi ra ngoài.
Tô Lam đi thẳng đến trung tâm thương mại gần nhất, có lẽ vì trong lòng bực tức, cho nên cô cứ gặp gì mua nấy.
Mua đồ lót, quần áo, giày dép, túi xách, đồ ngủ, cả đồ trang điểm, tuy không phải thương hiệu lớn nhưng đều là những sản phẩm tinh xảo, khác hẳn với tính tiết kiệm của cô trước đây.
Phụ nữ lúc tức giận đều thích tiêu tiền, sau khi tiêu tiền, cơn giận của họ dường như tan biến. Trước đây, Tô Lam từng cười nhạo người khác, nhưng hôm chính bản thân cô sắp trở thành người phụ nữ hay oán hận.
Nhưng sau khi cơn giận tan biến, nhìn lại thông tin ghi nợ thẻ ngân hàng trên điện thoại di động, cô đau thấu tâm can, đống đồ trên tay cũng phải tốn mấy ngàn!
Sau này nhất định không được dùng tiền để giải quyết mọi việc, nhất định không được, trong lòng cô thầm cảnh cáo bản thân.
Trong tay có đến bảy tám chiếc túi, Tô Lam cảm thấy có gì không đúng ngay khi vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại, hình như có người đang theo dõi cô.
Chẳng lẽ người của tập đoàn Kình Thiên đã tìm ra cô? Nghĩ đến đây, Tô Lam sợ đến mềm nhũn hai chân, dù sao đang ở trên đường, những người đó làm gì chẳng được.
Ngay sau đó, Tô Lam vẫy một chiếc taxi rồi đi thẳng.
Ngồi trong taxi, Tô Lam quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một chiếc xe màu bạc bám đuôi dù chiếc taxi cô ngồi đã rẽ mấy góc.
Lúc này, Tô Lam bắt đầu thấy hơi sợ hãi: những người đó hẳn là chưa có cơ hội ra tay, nếu như nhìn ra cô sớm hơn không biết giờ đã xảy ra tình huống gì rồi.
Vừa rồi cô còn nghĩ Quan Triều Viễn chuyện bé xé ra to, nhưng bây giờ xem ra lo lắng của anh là chính đáng, trong lòng cô cũng bớt chán ghét Quan Triều Viễn hơn.
Tô Lam phát hiện chiếc xe phía sau vẫn theo đuôi cho đến khi cô sắp đến biệt thự, vì lý do an toàn, Tô Lam gọi điện báo trước nhờ mẹ Trần ra mở cửa biệt thự, vừa xuống taxi, cô nhanh chóng chạy vào trong.
Tô Lam hoảng sợ chạy lên lầu, vội vàng để đồ trong tay xuống, chạy tới bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy chiếc xe theo đuôi cô vẫn đang đậu đối diện biệt thự, không hề có ý định rời đi.
Tô Lam không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm: mấy người này, trên đường lớn mà dám nghênh ngang như vậy? Chẳng lẽ cứ đậu mãi ở đấy nhìn cô chằm chằm hay sao?
Buổi tối, Tô Lam không dám ra ngoài đón Minh An, chỉ có thể nhờ chị Hồng đi đón, còn cô thì chăm sóc Xuân Xuân, bởi vì cô biết mục tiêu của những người đó là cô, cô không muốn liên lụy đến bọn nhỏ.
Nhưng, Tô Lam đứng bên bệ cửa sổ, nhìn thấy chị Hồng sau khi ra ngoài, còn đến chào hỏi hai người kia.
Lúc này, Tô Lam mới thấy khó hiểu, sao chị Hồng lại biết những người đó? Hình như có gì đó không đúng?
Mang theo nghi vấn trong lòng, Tô Lam ôm Xuân Xuân đi xuống cầu thang.
Lúc này, mẹ Trần đang nấu ăn trong bếp.
Tô Lam ôm Xuân Xuân đi tới, cười nói: “Dì Trần, cháu thấy một chiếc xe đậu đối diện cửa nhà chúng ta rất lâu rồi, dì có biết họ là ai không?”
“Sao lại không biết được? Chẳng phải đều là người trong công ty của cậu chủ sao...” Mẹ Trần vừa nói đến đây.
Mặt Tô Lam lập tức biến sắc!
Họ là người của Thịnh Thế? Nói như vậy, hai người kia không phải người của Kình Thiên mà là người do Quan Triều Viễn phái đến để canh chừng cô?
Nghĩ đến đây, Tô Lam thực sự nổi giận.
Anh làm cái quái gì vậy? Giam lỏng cô, không những thế còn cho người theo dõi cô? Làm hại cô cả ngày hoảng sợ!
Thấy vẻ mặt Tô Lam không đúng lắm, mẹ Trần biết mình đã nói ra điều không nên nói, vội vàng giải thích: “Cô Tô, cậu chủ làm vậy là vì sợ cháu xảy ra chuyện không may, hai người kia là để bảo vệ cháu...”
“Bảo vệ cháu hay là hạn chế quyền tự do của cháu?” Tô Lam biết chuyện này không liên quan gì đến mẹ Trần, nhẹ nhàng bỏ lại một câu rồi bế Xuân Xuân lên lầu.
Đêm nay, phải đến khi Xuân Xuân và Minh An ngủ say, Quan Triều Viễn mới quay lại, bước chân loạng choạng đi vào nhà.
Anh vừa bước vào hành lang, Tô Lam đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Tô Lam vô cùng chán ghét điều này, sao anh giờ lại trở thành kẻ nghiện rượu như vậy? Ngày nào cũng ra ngoài uống rượu, hơn nữa còn là uống rượu với phụ nữ, đúng là kẻ ham mê tửu sắc. Dưới ánh đèn hành lang mờ ảo, Quan Triều Viễn bỗng thấy Tô Lam ở cuối hàng lang, cô đang mặc một bộ đồ ở nhà in hình hoa. Anh không khỏi dừng bước, có lẽ lần này anh uống say thật, bước chân không vững, phải chống tay lên tường mà đi.
Nhìn thấy con quỷ say rượu, Tô Lam nén giận, bước tới chất vấn: “Quan Triều Viễn, ngày mai đừng để mấy tên chó săn kia theo đuôi tôi nữa!”
Nghe vậy, Quan Triều Viễn đưa tay xoa mặt một lúc, hình như là đang rất khó chịu.
“Anh có nghe không?” Thấy anh không trả lời, giọng điệu của Tô Lam lại kéo cao lên mấy nốt.
Thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tô Lam, giọng nói của Quan Triều Viễn lộ ra vẻ mệt mỏi, không biết phải làm sao: “Tôi ở ngoài bận rộn cả ngày, em không thể đối xử với tôi nhẹ nhàng chút được sao?” Tô Lam mím môi, mặc dù biết thái độ của mình bây giờ không tốt, nhưng vẫn gân cổ, bướng bỉnh nói: “Bận rộn? Là bận rộn bên người đẹp cả đêm đúng không?”