Nghe vậy, Quan Triều Viễn nhíu mày, bước tới nói: “Con mắt nào của em thấy tôi bận rộn cả đêm bên người đẹp?”
Tô Lam quay mặt đi chỗ khác, nhưng lỗ mũi đang cố gắng ngửi mùi trên người Quan Triều Viễn, nhưng cô cách anh một khoảng khá xa, chỉ ngửi thấy mùi rượu.
Mặc dù cô không ngửi được mùi nước hoa của Linda trên người anh, nhưng cô dám chắc tối nay anh đã ở cùng Linda!
Mặc dù Quan Triều Viễn say nhưng vẫn nhìn ra mánh khóe của Tô Lam.
Anh đè tay cô lên vách tường, sau đó đưa cổ mình tới trước mũi Tô Lam, ác ý nói: “Làm vậy em mới ngửi được xem trên người tôi có mùi nước hoa hay không!”
Tô Lam bị anh nắm cổ tay hơi đau, cô muốn đẩy anh ra, tức giận nói: “Anh bị bệnh hả? Mau buông tôi ra!”
“Chờ em ngửi xem trên người tôi có mùi gì không, tôi mới buông ra.” Quan Triều Viễn tiến lên đè cô lên vách tường.
“Anh...” Tô Lam bị ép đến không thở nổi, nhưng chỉ ngửi thấy mùi trên người Quan Triều Viễn.
Tối nay, trên người anh chỉ có mùi rượu và mùi mồ hôi, còn có cả mùi thuốc lá nồng đậm, ngoài ra là mùi cơ thể anh, chứ không còn mùi gì khác.
Không biết tại sao, tuy không ngửi thấy mùi phụ nữ hay mùi nước hoa trên người anh, nhưng Tô Lam không từ bỏ, dù là cố tình hay vô ý cô vẫn hít sâu một cái, nhưng đúng là không có mùi gì khác.
Thấy động tác của cô, Quan Triều Viễn cười chế giễu, nói: “Khiến em thấy vọng rồi đúng không?”
Câu này khiến Tô Lam rất tức giận, cô đẩy anh ra, la ầm lên: “Tôi làm gì mà phải thất vọng? Anh có phát sinh quan hệ với người phụ nữ nào cũng không liên quan gì đến tôi!”
Sau khi cắn răng nghiến lợi nói ra câu này, Tô Lam xoay người định về phòng.
Nhưng cô vừa bước một bước, cổ tay đã bị siết chặt, sau đó cả người bị kéo lại, cô không giữ được thăng bằng, ngã vào lồng ngực rộng lớn.
“Em đang ghen.” Quan Triều Viễn ép cô vào ngực, cúi đầu nhìn cô vài giây rồi mới đưa ra nhận định.1
Những lời này lập tức chạm đến trái tim của Tô Lam!
“Tôi ghen? Anh nằm mơ giữa ban ngày hả?” Mặc dù Tô Lam còn rất cứng miệng, nhưng trong lòng đã vô cùng hoảng loạn.
Hai ngày nay, cô vẫn luôn bồn chồn, hơn nữa còn hay bắt lỗi, dù anh làm gì cô cũng cảm thấy khó chịu, thậm chí cô còn không biết tại sao bản thân lại trở nên nóng nảy, dễ nổi giận đến thế.
Hóa ra là cô ghen, cô để ý, cô để ý việc anh ở cùng với Linda!
Mặc dù Tô Lam hiểu có chuyện gì xảy ra với mình nhưng là một người kiêu ngạo, cô sẽ không bao giờ thừa nhận chuyện hoang đường anh nói, nếu thừa nhận, sau này cô còn mặt mũi nào đứng trước mặt anh nữa?
“Là em đang ghen, em vẫn quan tâm đến tôi, vẫn thích tôi, không, em vẫn yêu tôi, chỉ là em không muốn thừa nhận mà thôi!” Ánh mắt của Quan Triều Viễn nóng rực, sắc bén nhìn chằm chằm Tô Lam trong ngực.1
Tô Lam đẩy anh ra, trong lòng tuy rằng không tự tin lắm, nhưng vẫn giễu cợt: “Có phải anh mắc chứng hoang tưởng không vậy? Tôi đã hết yêu anh từ lâu rồi, bây giờ trong lòng tôi anh không là gì cả!”
Quan Triều Viễn từng bước tới gần cô: “Tô Lam, đừng gạt tôi nữa, cũng đừng gạt chính bản thân mình, em sẽ không yêu người khác, mà tôi cũng sẽ không rung động với bất kỳ người phụ nữ nào, hiện tại chúng ta đang lãng phí thời gian của nhau.”1
“Tôi chưa yêu người khác là vì chưa gặp được người thích hợp. Còn anh thì sao, anh đã từng chuyên tâm với một người bao giờ chưa? Chỉ cần hơi xinh đẹp một chút là anh sẽ rung động đúng không? Cho dù hôm nay trên người anh không có mùi nước hoa của Linda, nhưng anh có dám nói tối nay anh không ở cùng cô ấy không?” Cô cười nhếch mép hỏi. Cô đang bảo vệ lòng tự ái đáng thương của mình, thật ra Quan Triều Viễn nói không sai, đúng là cô không yêu người đàn ông khác, bởi vì trong lòng cô vẫn yêu anh, tuy rằng đây là sự thật cô không muốn thừa nhận nhất nhưng bây giờ cô vẫn phải đối mặt với nó.
Câu hỏi của Tô Lam khiến Quan Triều Viễn giật mình!
Nhìn thấy vẻ mặt của anh, trong lòng Tô Lam lạnh đi một nửa.
“Tôi...” Quan Triều Viễn vừa định nói.
Tô Lam không chút do dự ngắt lời: “Anh không cần phải nói nữa, tôi đoán đúng rồi đúng không?”
“Tô Lam, không phải như em nghĩ đâu, nghe tôi giải thích có được không?” Quan Triều Viễn bước tới, ôm lấy vai Tô Lam, vẻ mặt rất căng thẳng. Nhưng lúc này, trong lòng Tô Lam như có bão tố, cô hất tay anh ra, buồn bực nói: “Anh còn muốn nói gì nữa? Đây là điểm tôi ghét nhất ở anh, làm là làm, đã làm còn không chịu thừa nhận? Anh có biết không? Trước kia tôi từng ngưỡng mộ anh vì dám làm dám chịu, nhưng sao bây giờ anh lại trở nên dối trá như vậy?”
Dứt lời, Tô Lam dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Quan Triều Viễn đang đứng ngây ra như phỗng, sau đó xoay người đi vào phòng ngủ, tiện tay đóng cửa lại.
Tô Lam dựa vào cửa, mệt mỏi nhắm mắt lại...
Mấy ngày tiếp theo, Quan Triều Viễn dường như bốc hơi khỏi trái đất, Tô Lam chẳng thấy bóng dáng anh đâu nữa.
Đống quần áo, giày dép mua ở trung tâm thương mại được mẹ Trần bỏ vào phòng chứa đồ ở tầng một.
Lúc đầu, Tô Lam nghĩ là Quan Triều Viễn đi công tác.
Nhưng mấy ngày tiếp theo, Tô Lam phát hiện quần áo, giày dép của Quan Triều Viễn vẫn có người động đến.
Buổi trưa ngày hôm đó, Tô Lam đút cơm cho Xuân Xuân ở bàn ăn.
Mẹ Trần bê một chậu quần áo ra khỏi phòng giặt, đi lên lầu hai phơi.
“Dì Trần, ăn cơm xong rồi phơi quần áo sau.” Tô Lam nói.
Mẹ Trần lập tức lắc đầu, nói: “Không được, vải dùng để may quần áo cho cậu chủ rất tốt, không chỉ phải giặt bằng tay mà còn phải phơi ở chỗ thoáng, nếu không sẽ dễ bị nhăn.”
Nghe vậy, Tô Lam kéo môi dưới nói: “Không phải anh ấy đi công tác rồi sao? Sao mỗi ngày đều có quần áo thay ra vậy?”
“Cậu chủ đâu có đi công tác, sáng nào cậu ấy cũng về nhà thay quần áo từ sớm, lúc đó cháu đưa Minh An đi học nên không gặp...” Nói tới đây, mẹ Trần lập tức phát hiện mình nói hớ.
Nghe vậy, Tô Lam nhíu mày.
Đúng như dự đoán, Quan Triều Viễn đang cố tình trốn tránh cô, mỗi ngày thừa dịp cô đưa Minh An đi học thì về nhà thay quần áo rồi gặp Xuân Xuân một lát?
Bởi vì mỗi lần cô đưa Minh An đi học quay về, Xuân Xuân sẽ gọi mấy tiếng ba ba, hóa ra anh thật sự có quay về.
Thấy Tô Lam cúi đầu không nói, mẹ Trần tự thấy không vui, nói: “Dì đi phơi quần áo đây.” Nói xong, bà ấy xoay người đi lên lầu.
Sau khi mẹ Trần đi, Tô Lam cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.
Quan Triều Viễn có ý gì? Cố ý trốn tránh cô là sao? Thế có khác gì cô đang chiếm nhà của người khác, khiến họ không có nhà để về? Xem ra cô nên chuyển ra ngoài, nhưng cúi đầu nhìn xuống Xuân Xuân trong ngực, rồi nghĩ đến Minh An mỗi ngày đều rất hạnh phúc, trong lòng Tô Lam lại chua xót không thôi.