Tô Lam bị anh ấy đột ngột ôm lấy, cánh tay không tự chủ run rẩy, nước còn lại trong cốc cũng văng tung tóe ra ngoài.
Sau đó, cô cũng cảm nhận được cơ thể anh ấy đang run rẩy không ngừng. Tô Lam biết anh đã sốt cao lắm rồi, vội vàng đỡ anh ấy nằm xuống, sau đó đắp kín chăn cho anh ấy.
“Đừng đi! Đừng đi...” Trong giấc mơ, Quan Khởi Kỳ nắm chặt cổ tay Tô Lam không buông.
Tô Lam cau mày, vươn tay định đẩy tay anh ấy ra nhưng thử suốt mấy lần vẫn không thành công. Thấy anh ấy sốt cao đến mức nói mê, cô lại mềm lòng, ngồi xuống mép giường bên cạnh anh ấy, mặc anh ấy nắm chặt cổ tay mình không buông.
Vừa ngồi xuống đã ngồi suốt nửa tiếng, đột nhiên cơ thể dưới chăn của Quan Khởi Kỳ run lên, hơn nữa trong miệng còn cứ lẩm bẩm mãi: “Lạnh, lạnh quá...”
Tô Lam nghe vậy, đặt tay lên trán anh, thấy vẫn chưa ra mồ hôi, cô vô cùng sốt ruột, sốt cao mà không ra mồ hôi thì nhiệt độ sẽ không hạ xuống được.
Tô Lam nhìn quanh bốn phía, gỡ tay anh ấy ra, sang phòng bên cạnh đem về một đống chăn, đắp lên người Quan Khởi Kỳ, hi vọng anh ấy có thể chóng ra mồ hôi.
Tuy nhiên Quan Khởi Kỳ lại lăn qua lộn lại trong chăn, miệng vẫn cứ rên rỉ: “Lạnh quá, lạnh...”
Tô Lam thấy không ổn, vội bước đến vỗ vào gò má Quan Khởi Kỳ, nhẹ giọng nói: “Khởi Kỳ, anh sốt cao lắm, tôi đưa anh đi viện. Anh mau dậy đi!”
Thế nhưng Quan Khởi Kỳ đã không chịu nghe theo còn ôm chặt Tô Lam, miệng vẫn ư ử: “Đừng đi, đừng rời khỏi tôi...”
Tô Lam bị Quan Khởi Kỳ ôm chặt, mượn ánh sáng mờ ảo bên ngoài, cô cúi xuống nhìn người đàn ông đột nhiên giống như một đứa trẻ trước mặt, do dự không biết làm sao.
Lúc này, chân mày anh ấy nhíu chặt, mà cả người vẫn run lẩy bẩy, sự kiên cường của người đàn ông trên miệng chẳng biết đã trốn đâu mất, thay vào đó là sự yếu ớt và sợ hãi hệt như một đứa trẻ.
Người đàn ông này có thể xem như quý nhân trong cuộc đời của Tô Lam, biết bao lần cô rơi vào nguy hiểm đều là anh ấy cứu cô ra. Nếu như không có cô của hiện tại cũng sẽ chẳng có Xuân Xuân khỏe mạnh, hoạt bát của bây giờ.
Tô Lam vô cùng cảm kích Quan Khởi Kỳ nhưng lại chẳng biết báo đáp thế nào, hơn nữa, hiện tại cả cô và Xuân Xuân đều đang nhận sự giúp đỡ từ anh ấy.
Sau khi suy nghĩ rất nhiều lần, Tô Lam chậm rãi vươn đôi tay ra, vòng ra sau lưng, ôm anh ấy, nhẹ giọng nói bên tai Quan Khởi Kỳ: “Tôi không đi, tôi ở đây với anh.”
Tô Lam không biết anh ấy có nghe được lời mình nói hay không nhưng cô có cảm giác tay anh ấy siết lại, ôm cô chặt thêm một chút.
Tô Lam không từ chối cũng không đẩy ra, ngược lại còn vươn tay đắp chiếc chăn thật dày lên người mình và anh ấy. Điều anh ấy cần nhất bây giờ là ra mồ hôi, phải ra mồ hôi thì mới hạ sốt được.
Mặt anh ấy vùi vào hõm vai cô, Tô Lam có thể cảm nhận được gương mặt anh ấy lúc này đã nóng rực vì cơn sốt cao. Ngay lúc này đây, cô không rõ bản thân làm như vậy có đúng hay không nhưng cô nhất định phải hành động như thế. Có lẽ, chỉ khi làm vậy thì cô mới có thể giảm bớt sự áy náy trong lòng mình với anh ấy.
Tô Lam ôm chặt Quan Khởi Kỳ, đặt đầu anh lên vai mình, sau đó không nghĩ gì nữa mà nhắm chặt hai mắt lại.
Mãi đến ba giờ sáng, cuối cùng, Quan Khởi Kỳ cũng ra mồ hôi ướt đẫm cả người, kế đó, cơn sốt cũng lui dần.
Bộ đồ ngủ của Tô Lam cũng đã sắp ướt hết rồi. Tô Lam sợ anh ấy mất nước, cứ cách một tiếng lại cho anh một cốc nước.
Sau khi anh ấy hạ sốt, Tô Lam cảm nhận được anh ấy đã tỉnh táo lại. Cô đỏ mặt, vội vàng vén chăn lên, rời giường.
Lúc này, Quan Khởi Kỳ không còn nắm cổ tay, không để cô rời khỏi như trước đó nữa.
Tiếp sau đó, Tô Lam đi giày vào trốn mất.
Quan Khởi Kỳ nghe tiếng đóng cửa rất khẽ mới mở mắt ra, nửa tỉnh nửa mê. Tô Lam chỉ để lại cho anh ấy một ngọn đèn mờ ảo trên tường.
Anh ấy dựa đầu lên hai cánh tay, mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà, trên miệng vẽ ra một nụ cười vui vẻ.
Vốn lúc xế chiều, anh ấy vẫn còn nguyền rủa lần cảm lạnh đến không báo trước này. Tối hôm qua, lúc tan làm về nhà, anh ấy thấy toàn thân trên dưới đều đau nhức, rồi cứ nằm ra giường, không sao cử động được.
Nhưng bây giờ anh ấy lại thấy lần cảm lạnh này đến thật đúng lúc, nhất là cơn sốt cao này đã mang lại cho anh ấy thu hoạch không ngờ đến.
Quan Khởi Kỳ với tay kéo chăn lên đến mũi mình, hít hà mùi hương trong tấm chăn, trên đó có mùi của Tô Lam, một mùi hương thật dễ chịu, khiến anh ấy vấn vương mãi không thôi...
Tô Lam quay lại phòng đối diện, thấy Xuân Xuân đã ngủ say bèn quay người đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Nước ấm ào ào đổ xuống đầu. Mới vừa rồi, mồ hôi của cô và Quan Khởi Kỳ lẫn lộn với nhau làm cả người nhớp nháp, khó chịu. Dòng nước ấm áp này đã gột rửa tất cả, cuốn trôi cả rung động mới nãy đã dâng lên trong lòng cô.
Sau nửa tiếng Tô Lam mới mặc áo ngủ vào, vừa lau tóc vừa bước ra từ phòng tắm.
Chắc vì nghe có tiếng động nên chị Vu mặc đồ ngủ bước ra, trông thấy dáng vẻ của Tô Lam, không nhịn được ngáp một cái: “Cô Tô, trời còn chưa sáng mà đã đi tắm rồi à? Còn luật sư Quan thì sao rồi?”
Tô Lam nghe câu này, mặt đỏ ứng. Mặc dù chị Vu không có ý gì, nhưng cô nghe vào lại thấy ngượng ngùng vô cùng. Sau đó, cô vội vàng đáp: “Vừa hạ sốt rồi, anh ấy cao lớn quá, tôi không vác được nên mồ hôi ra khắp người phải đi tắm.”
“Luật sư Quan cao lớn vậy mà, một cô gái như cô tất nhiên không vác nổi rồi. Hạ sốt là tốt rồi, tôi còn đang bảo sao suốt cả đêm không thấy cô về nữa chứ.” Chị Vu cười nói.
Tô Lam vội đáp: “Anh ấy sốt cao, mụ mị đầu óc, tôi sợ xảy ra chuyện gì nên cứ ngồi đó đợi anh ấy hạ sốt. Ai biết đâu để hạ sốt mà khổ thế, đắp đến cả đống chăn mới ra mồ hôi.”
Lúc nói lời này, Tô Lam chột dạ không dám nhìn vào mắt chị Vu. Sau đó, cô lấy lí do mệt mỏi mà trở về phòng ngủ.
Đến bốn giờ mới được ngủ nên Tô Lam rất buồn ngủ, làm một giấc đến tận tám giờ. Cô vừa nhìn đồng hồ đã cuống cả lên bởi suốt mấy tháng đi làm, cô chưa đến muộn bao giờ.
Cô vội vàng rời giường, rửa qua mặt, không kịp ăn sáng đã đạp cửa chạy ra ngoài.
“Cô Tô, ít ra cũng ăn sáng rồi hẵng đi chứ.” Lúc này chị Vu đã bày hết bữa sáng ra bàn.
“Không kịp nữa rồi, không ăn đâu.” Tô Lam vừa thay giày ở cửa vừa nói.
Chị Vu thấy vậy thì cầm một cái bánh bao, chạy đến nhét vào tay Tô Lam: “Ăn trên đường đi, không ăn sáng thì trưa làm việc thế nào được?”
“Cảm ơn chị Vu.” Tô Lam nở nụ cười với chị Vu rồi cầm bánh bao rời đi.
Lúc nhấn thang máy đi xuống, Tô Lam vừa đợi thang máy vừa ăn bánh bao.
Lúc này, cánh cửa đối diện đột nhiên mở ra!
Thấy cửa nhà Quan Khởi Kỳ đã mở, tim Tô Lam đập loạn. Nói thật thì sau khi trải qua chuyện đêm qua, cô thực sự khá bối rối khi gặp lại Quan Khởi Kỳ. Mặc dù đêm qua anh sốt nên mê man không tỉnh, nhưng Tô Lam biết anh ấy chắc chắn vẫn có ý thức, nhất là sau khi cơn sốt thuyên giảm, anh ấy đã tỉnh từ lâu rồi.